Chương 13
Nzero
2024-11-20 21:57:38
Edit: Draxt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Diệp Mặc về đến nhà, nhìn cha mình – Diệp Tín Quý, trầm mặc một hồi, nói: ” Ngài đã về.”
Đối với đứa nhỏ này, Diệp Tín Quý xưa nay không có lo lắng quá nhiều, có bề ngoài anh tuấn, đầu óc thông minh, hơn nữa còn có chính kiến riêng. Nếu như không phải là vì mẹ Diệp Mặc, đứa bé này nhất định sẽ là người cạnh tranh quyền thừa kế mạnh nhất trong Diệp Gia.
” Diệp Mặc, thủ tục nhập học cũng gần xong rồi.” Diệp Tín Quý nhàn nhạt nói: ” Tháng sau là hoàn tất.”
Diệp Mặc khẽ gật đầu, nói: ” Vậy giờ con trở về, ngày mai còn phải đi học.”
” Đi đi. Hảo hảo cùng bạn học ở chung tại trường.”
Diệp Mặc nở nụ cười, ở chung ? Ở cái trường kia, hắn có thể ở chung cùng với người nào? Một đám người tẻ nhạt lại buồn nôn, hắn mới không muốn ở chung với loại người vô vị đó.
” Ông chủ, ngài thật sự mặc kệ, không quan tâm gì tới thiếu gia sao?” Quản gia không yên tâm hỏi: ” Thiếu gia thường xuyên không đi học, trường học… bên kia thật sự không vấn đề gì sao?”
” Không có vấn đề gì.” Diệp Tín Quý cười nói: ” Đứa nhỏ này luôn làm cho người ta yên lòng, so với những đứa trẻ kia của ta cũng yên tâm hơn.”
” Vậy tại sao còn đưa cậu ấy tới trường cao trung? ” Quản gia hỏi: ” Ngài không phải không hy vọng cậu ấy trở thành người thừa kế sao?”
” Để nó mở mang kiến thức năng lực của những đứa trẻ khác một chút, không thể để cho nó vừa bắt đầu liền thua triệt để.” Diệp Tín Quý nhàn nhạt nói: ” Suy cho cùng, ta cùng mẹ nó cũng đã từng là vợ chồng, khó mà bù đắp lỗi lầm cho đứa trẻ này.”
Quản gia minh bạch, liền im lặng không nói tiếp.
Diệp Tín Quý là người không thiếu con cái, trước khi cùng mẹ Diệp Mặc kết hôn cũng đã có một đứa con trai. Sau đó, khi kết hôn với mẹ Diệp Mặc, vốn là cho rằng sẽ bên nhau cả đời, thế nhưng ông phát hiện, người mẹ Diệp Mặc yêu không phải ông. Từ lần đó trở đi, ông liền không về nhà, không nghĩ tới sau đó liền quá trớn…Rồi, uống say mà hỏng việc.
Việc đã đến nước này, vậy thì dứt khoát ly hôn đi! Lúc đó mẹ Diệp Mặc ra đi không cần hắn, ông cũng chỉ có thể cố hết sức nuôi đứa bé này.
Không sai, chẳng qua là năm ấy ông nhất thời mềm lòng nên mới không bỏ rơi Diệp Mặc.
Diệp Mặc tắm rửa sạch sẽ, cảm giác thời gian không sai biệt lắm, nhanh chóng đi ngủ. Ngày mai còn phải đến trường, đối mặt đám người nhàm chán kia.
Thời điểm Diệp Mặc đến lớp, cả lớp trong nháy mắt yên tĩnh. Khí tràng quá cường đại, khiến người khác cũng không dám hú hé nói gì tiếp được nữa.
Trên cái thế giới này chẳng qua còn có loại người rõ ràng rất muốn loại bỏ đối phương, rồi lại muốn nịnh nọt người khác, đây chính là một trong những phương thức sinh tồn.
Dù cho ta cảm giác chán ghét đối phương, nhưng cũng không thể hoàn toàn chán ghét người đó, bởi vì họ vẫn còn giá trị.
Diệp Mặc chính là kẻ bị chán ghét, thế nhưng vẫn sẽ có vài người đến đây nịnh nọt hắn.
” Diệp Mặc, liên quan tới hội thể thao của trường năm nay.” Ủy viên thể dục đi tới nói: ” Cậu muốn tham gia cái gì?”
Diệp Mặc cũng không có trả lời ngay, nhìn thoáng qua cửa sổ, thủy tinh trong suốt sạch sẽ hiện ra bóng dáng của Tống Hi Đông.
” Để lớp trưởng trao đổi cùng tôi.” Diệp Mặc nói một câu, kết quả ủy viên thể dục lập tức chạy tới trước mặt Tống Hi Đông, líu ra líu ríu nói một chuỗi thoại dài.
Tống Hi Đông liếc mắt nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc cùng cô đối diện một hồi, sau đó Tống Hi Đông liền cầm tờ giấy báo danh tiến tới.
” Nói chuyện gì?” Cơn thịnh nộ của Tống Hi Đông thẳng tắp tăng vụt lên.
” Tôi cảm giác cậu so với bọn họ sạch sẽ hơn, không muốn cùng loại người buồn nôn kia tiếp tục trò chuyện.” Âm thanh Diệp Mặc không hề lớn, nhưng lại khiến cho mọi người có thể nghe thấy.
Tống Hi Đông chưa từng gặp phải người nào như vậy, mặc kệ cảm thụ của tất cả mọi người, ích kỷ đến mức khủng bố.
” Đùng…” Một tiếng, một nam sinh dùng sức vỗ bàn một cái,nói: ” Diệp Mặc, cậu cho rằng cậu là ai a! Cậu dựa vào cái gì tự cho là đúng, cho là đám bọn tôi buồn nôn, nhưng mà chúng tôi thấy, cậu mới là tra nam đáng ghét nhất.”
Diệp Mặc nhàn nhạt liếc qua nam sinh kia, sau đó lại nhìn Tống Hi Đông nói: ” Năm nay, tôi không tham gia cái gì cả.”
Trong nháy mắt Ủy viên thể dục luống cuống, lập tức nói: ” Diệp Mặc, cậu năm ngoái đứng nhất ba hạng mục, không tham gia là không được đâu!”
Diệp Mặc nhìn ủy viên thể dục, cười xùy một cái, nhìn ra cửa sổ không nói lời nào.
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
Diệp Mặc về đến nhà, nhìn cha mình – Diệp Tín Quý, trầm mặc một hồi, nói: ” Ngài đã về.”
Đối với đứa nhỏ này, Diệp Tín Quý xưa nay không có lo lắng quá nhiều, có bề ngoài anh tuấn, đầu óc thông minh, hơn nữa còn có chính kiến riêng. Nếu như không phải là vì mẹ Diệp Mặc, đứa bé này nhất định sẽ là người cạnh tranh quyền thừa kế mạnh nhất trong Diệp Gia.
” Diệp Mặc, thủ tục nhập học cũng gần xong rồi.” Diệp Tín Quý nhàn nhạt nói: ” Tháng sau là hoàn tất.”
Diệp Mặc khẽ gật đầu, nói: ” Vậy giờ con trở về, ngày mai còn phải đi học.”
” Đi đi. Hảo hảo cùng bạn học ở chung tại trường.”
Diệp Mặc nở nụ cười, ở chung ? Ở cái trường kia, hắn có thể ở chung cùng với người nào? Một đám người tẻ nhạt lại buồn nôn, hắn mới không muốn ở chung với loại người vô vị đó.
” Ông chủ, ngài thật sự mặc kệ, không quan tâm gì tới thiếu gia sao?” Quản gia không yên tâm hỏi: ” Thiếu gia thường xuyên không đi học, trường học… bên kia thật sự không vấn đề gì sao?”
” Không có vấn đề gì.” Diệp Tín Quý cười nói: ” Đứa nhỏ này luôn làm cho người ta yên lòng, so với những đứa trẻ kia của ta cũng yên tâm hơn.”
” Vậy tại sao còn đưa cậu ấy tới trường cao trung? ” Quản gia hỏi: ” Ngài không phải không hy vọng cậu ấy trở thành người thừa kế sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
” Để nó mở mang kiến thức năng lực của những đứa trẻ khác một chút, không thể để cho nó vừa bắt đầu liền thua triệt để.” Diệp Tín Quý nhàn nhạt nói: ” Suy cho cùng, ta cùng mẹ nó cũng đã từng là vợ chồng, khó mà bù đắp lỗi lầm cho đứa trẻ này.”
Quản gia minh bạch, liền im lặng không nói tiếp.
Diệp Tín Quý là người không thiếu con cái, trước khi cùng mẹ Diệp Mặc kết hôn cũng đã có một đứa con trai. Sau đó, khi kết hôn với mẹ Diệp Mặc, vốn là cho rằng sẽ bên nhau cả đời, thế nhưng ông phát hiện, người mẹ Diệp Mặc yêu không phải ông. Từ lần đó trở đi, ông liền không về nhà, không nghĩ tới sau đó liền quá trớn…Rồi, uống say mà hỏng việc.
Việc đã đến nước này, vậy thì dứt khoát ly hôn đi! Lúc đó mẹ Diệp Mặc ra đi không cần hắn, ông cũng chỉ có thể cố hết sức nuôi đứa bé này.
Không sai, chẳng qua là năm ấy ông nhất thời mềm lòng nên mới không bỏ rơi Diệp Mặc.
Diệp Mặc tắm rửa sạch sẽ, cảm giác thời gian không sai biệt lắm, nhanh chóng đi ngủ. Ngày mai còn phải đến trường, đối mặt đám người nhàm chán kia.
Thời điểm Diệp Mặc đến lớp, cả lớp trong nháy mắt yên tĩnh. Khí tràng quá cường đại, khiến người khác cũng không dám hú hé nói gì tiếp được nữa.
Trên cái thế giới này chẳng qua còn có loại người rõ ràng rất muốn loại bỏ đối phương, rồi lại muốn nịnh nọt người khác, đây chính là một trong những phương thức sinh tồn.
Dù cho ta cảm giác chán ghét đối phương, nhưng cũng không thể hoàn toàn chán ghét người đó, bởi vì họ vẫn còn giá trị.
Diệp Mặc chính là kẻ bị chán ghét, thế nhưng vẫn sẽ có vài người đến đây nịnh nọt hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
” Diệp Mặc, liên quan tới hội thể thao của trường năm nay.” Ủy viên thể dục đi tới nói: ” Cậu muốn tham gia cái gì?”
Diệp Mặc cũng không có trả lời ngay, nhìn thoáng qua cửa sổ, thủy tinh trong suốt sạch sẽ hiện ra bóng dáng của Tống Hi Đông.
” Để lớp trưởng trao đổi cùng tôi.” Diệp Mặc nói một câu, kết quả ủy viên thể dục lập tức chạy tới trước mặt Tống Hi Đông, líu ra líu ríu nói một chuỗi thoại dài.
Tống Hi Đông liếc mắt nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc cùng cô đối diện một hồi, sau đó Tống Hi Đông liền cầm tờ giấy báo danh tiến tới.
” Nói chuyện gì?” Cơn thịnh nộ của Tống Hi Đông thẳng tắp tăng vụt lên.
” Tôi cảm giác cậu so với bọn họ sạch sẽ hơn, không muốn cùng loại người buồn nôn kia tiếp tục trò chuyện.” Âm thanh Diệp Mặc không hề lớn, nhưng lại khiến cho mọi người có thể nghe thấy.
Tống Hi Đông chưa từng gặp phải người nào như vậy, mặc kệ cảm thụ của tất cả mọi người, ích kỷ đến mức khủng bố.
” Đùng…” Một tiếng, một nam sinh dùng sức vỗ bàn một cái,nói: ” Diệp Mặc, cậu cho rằng cậu là ai a! Cậu dựa vào cái gì tự cho là đúng, cho là đám bọn tôi buồn nôn, nhưng mà chúng tôi thấy, cậu mới là tra nam đáng ghét nhất.”
Diệp Mặc nhàn nhạt liếc qua nam sinh kia, sau đó lại nhìn Tống Hi Đông nói: ” Năm nay, tôi không tham gia cái gì cả.”
Trong nháy mắt Ủy viên thể dục luống cuống, lập tức nói: ” Diệp Mặc, cậu năm ngoái đứng nhất ba hạng mục, không tham gia là không được đâu!”
Diệp Mặc nhìn ủy viên thể dục, cười xùy một cái, nhìn ra cửa sổ không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro