Chương 4
Nzero
2024-11-20 21:57:38
Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
” Diệp Mặc…” Tống Đàn Vũ hơi sửng sốt, sẽ không khéo như vậy đi! Anh cẩn thận hồi tưởng dáng vẻ của hài tử kia, cuối cùng phát hiện, trùng hợp dáng vẻ này giống hài tử bốn năm trước y như đúc.
Vì vậy Tống Đàn Vũ liền đi bệnh viện tìm nam sinh.
” Thật không tiện, Diệp Mặc đã xuất viện.” Y tá mỉm cười nói với Tống Đàn Vũ.
” Không phải mới qua một ngày sao? Như thế nào lại xuất viện? ” Tống Đàn Vũ ngờ vực hỏi.
” Tựa hồ là vì đứa trẻ kia không thích bệnh viện đi, vì vậy nên sau khi tỉnh lại kiểm tra một chút liền xuất viện.” Nữ y tá giọng điệu quyến rũ tựa hồ muốn nâng lên chút hứng thú của đối phương.
Tống Đàn Vũ thở dài một hơi, lập tức hỏi: ” Cô biết hắn ở nơi nào không?”
” Thật ngại quá, đối với thông tin của bệnh nhân, bệnh viện không cách nào tiết lộ.” Nữ y tá cũng rất có đạo đức nghề nghiệp đáp lại.
Tống Đàn Vũ muốn chửi má nó, thế nhưng ngẫm lại, thì thôi vậy. Hắn đối với một đứa bé như vậy để bụng thì có ích lợi gì a!
Khi bạn nhỏ Diệp Mặc về đến nhà, bảo an cũng không dám để thiếu gia nhà mình một mình đi ra ngoài lần nữa.
” Cha.” Diệp Mặc ngồi trên xe lăn hỏi: ” Nữ nhân kia đâu?”
” Cha cho cô ta về rồi.” Diệp Tín Quý vô lực nói: ” Con doạ chết cha rồi, suýt chút nữa cho rằng con không về được.”
” Cha, chúng ta rời khỏi cái thành phố này đi!” Diệp Mặc cúi đầu, âm thầm nhẫn nhịn để nước mắt không rơi xuống, “Con muốn bắt đầu lại từ đầu.”
” Được, được! ” Diệp Tín Quý nhàn nhạt đáp: ” Nghe lời con, chuyển đến thành phố khác.”
Diệp Mặc biết, ngày đó hắn rời nhà trốn đi, cha cũng không hề báo cảnh sát. Y kỳ thực rất hi vọng hắn không trở về, bởi hắn hoàn toàn chẳng có gì trong tay, hơn nữa chỉ gây thêm phiền phức cho y.
Diệp Mặc cười thầm trong lòng, hắn đã không còn là Diệp Mặc không hiểu chuyện của trước kia nữa rồi…
Diệp Mặc rời thành phố này lúc mười hai tuổi, cùng cha rời khỏi nơi mà hắn đã sinh sống suốt mười hai năm.
Diệp Mặc bệnh nặng mới khỏi, khi tới một thành phố mới đầy xa lạ, cả người đều cảm thấy thư thái hẳn ra.
” Cha, con muốn học Karatedo.” Diệp Mặc nói với cha Diệp.
Diệp Tín Quý thả văn kiện trong tay xuống, hỏi: ” Tại sao?”
” Không muốn gây phiền toái cho bất kỳ người nào nữa, muốn chính mình có thể tự bảo vệ bản thân.” Diệp Mặc nghiêm túc nói: ” Cũng sẽ không bao giờ phát sinh lại loại chuyện kia nữa.”
Diệp Tín Quý thở dài đáp: ” Theo ý con, ngược lại đối với con coi như cũng không tệ. “
Diệp Mặc nhìn cha mình không nói gì. Kỳ thực hắn có thể cảm giác được, cha đối với tình cảm của chính mình thực ra là áy náy, cảm giác bản thân có lỗi với hắn, cho nên mới đáp ứng chấp nhận hắn tùy hứng. Có lẽ qua vài năm nữa, cha hắn liền trở lại như cũ, một người cha lãnh khốc vô tình.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn đi đăng ký một lớp Karatedo. Thời điểm Diệp Mặc học Karatedo, có quen một nữ sinh tên Hạ Trà.
Hạ Trà là loại con gái hoạt bát sáng sủa, một chút cũng không hợp với tính tình của Diệp Mặc.
Thế nhưng Hạ Trà lại thích Diệp Mặc. Có lẽ do vậy nên lúc Diệp Mặc lần đầu tham gia lớp Karatedo, Hạ Trà liền hướng lão sư xin chia nàng và Diệp Mặc cùng một tổ. Khiến cho Diệp Mặc vừa đến đã bị không ít nam sinh thích Hạ Trà ghi thù, ghen tỵ.
” Diệp Mặc, trước đây cậu sống ở thành phố nào? ” Hạ Trà đi tới tiếp cận, nhiệt tình hỏi.
” G thị.” Diệp Mặc thay xong giày, cầm túi sách dự định rời đi.
” Diệp Mặc, cậu đã thích người nào chưa?” Hạ Trà theo sau hỏi.
” Không có.”
” Vậy cậu thích kiểu con gái nào?” Hạ Trà kích động hỏi.
” Yên tĩnh ít nói.” Diệp Mặc đưa mắt nhìn nàng một chút.
“…”
Diệp Mặc lên xe, tài xế đại thúc là trợ lý của cha hắn.
” Thiếu gia, nữ sinh kia hẳn là yêu thích cậu đi?” Chú tài xế vô cùng bát quái: “Tôi thấy cô ấy đã dây dưa cậu chừng mấy ngày nay.”
” Tùy cô ta thích đi!” Diệp Mặc thập phần tùy ý đáp, đeo tai nghe lên, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tựa hồ trời sắp muốn mưa rồi, sắc trời bên ngoài bắt đầu sậm màu âm u.
Thoáng qua chớp mắt, Diệp Mặc đã lên cao trung…
Beta: Khả Tịch Nguyệt.
” Diệp Mặc…” Tống Đàn Vũ hơi sửng sốt, sẽ không khéo như vậy đi! Anh cẩn thận hồi tưởng dáng vẻ của hài tử kia, cuối cùng phát hiện, trùng hợp dáng vẻ này giống hài tử bốn năm trước y như đúc.
Vì vậy Tống Đàn Vũ liền đi bệnh viện tìm nam sinh.
” Thật không tiện, Diệp Mặc đã xuất viện.” Y tá mỉm cười nói với Tống Đàn Vũ.
” Không phải mới qua một ngày sao? Như thế nào lại xuất viện? ” Tống Đàn Vũ ngờ vực hỏi.
” Tựa hồ là vì đứa trẻ kia không thích bệnh viện đi, vì vậy nên sau khi tỉnh lại kiểm tra một chút liền xuất viện.” Nữ y tá giọng điệu quyến rũ tựa hồ muốn nâng lên chút hứng thú của đối phương.
Tống Đàn Vũ thở dài một hơi, lập tức hỏi: ” Cô biết hắn ở nơi nào không?”
” Thật ngại quá, đối với thông tin của bệnh nhân, bệnh viện không cách nào tiết lộ.” Nữ y tá cũng rất có đạo đức nghề nghiệp đáp lại.
Tống Đàn Vũ muốn chửi má nó, thế nhưng ngẫm lại, thì thôi vậy. Hắn đối với một đứa bé như vậy để bụng thì có ích lợi gì a!
Khi bạn nhỏ Diệp Mặc về đến nhà, bảo an cũng không dám để thiếu gia nhà mình một mình đi ra ngoài lần nữa.
” Cha.” Diệp Mặc ngồi trên xe lăn hỏi: ” Nữ nhân kia đâu?”
” Cha cho cô ta về rồi.” Diệp Tín Quý vô lực nói: ” Con doạ chết cha rồi, suýt chút nữa cho rằng con không về được.”
” Cha, chúng ta rời khỏi cái thành phố này đi!” Diệp Mặc cúi đầu, âm thầm nhẫn nhịn để nước mắt không rơi xuống, “Con muốn bắt đầu lại từ đầu.”
” Được, được! ” Diệp Tín Quý nhàn nhạt đáp: ” Nghe lời con, chuyển đến thành phố khác.”
Diệp Mặc biết, ngày đó hắn rời nhà trốn đi, cha cũng không hề báo cảnh sát. Y kỳ thực rất hi vọng hắn không trở về, bởi hắn hoàn toàn chẳng có gì trong tay, hơn nữa chỉ gây thêm phiền phức cho y.
Diệp Mặc cười thầm trong lòng, hắn đã không còn là Diệp Mặc không hiểu chuyện của trước kia nữa rồi…
Diệp Mặc rời thành phố này lúc mười hai tuổi, cùng cha rời khỏi nơi mà hắn đã sinh sống suốt mười hai năm.
Diệp Mặc bệnh nặng mới khỏi, khi tới một thành phố mới đầy xa lạ, cả người đều cảm thấy thư thái hẳn ra.
” Cha, con muốn học Karatedo.” Diệp Mặc nói với cha Diệp.
Diệp Tín Quý thả văn kiện trong tay xuống, hỏi: ” Tại sao?”
” Không muốn gây phiền toái cho bất kỳ người nào nữa, muốn chính mình có thể tự bảo vệ bản thân.” Diệp Mặc nghiêm túc nói: ” Cũng sẽ không bao giờ phát sinh lại loại chuyện kia nữa.”
Diệp Tín Quý thở dài đáp: ” Theo ý con, ngược lại đối với con coi như cũng không tệ. “
Diệp Mặc nhìn cha mình không nói gì. Kỳ thực hắn có thể cảm giác được, cha đối với tình cảm của chính mình thực ra là áy náy, cảm giác bản thân có lỗi với hắn, cho nên mới đáp ứng chấp nhận hắn tùy hứng. Có lẽ qua vài năm nữa, cha hắn liền trở lại như cũ, một người cha lãnh khốc vô tình.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn đi đăng ký một lớp Karatedo. Thời điểm Diệp Mặc học Karatedo, có quen một nữ sinh tên Hạ Trà.
Hạ Trà là loại con gái hoạt bát sáng sủa, một chút cũng không hợp với tính tình của Diệp Mặc.
Thế nhưng Hạ Trà lại thích Diệp Mặc. Có lẽ do vậy nên lúc Diệp Mặc lần đầu tham gia lớp Karatedo, Hạ Trà liền hướng lão sư xin chia nàng và Diệp Mặc cùng một tổ. Khiến cho Diệp Mặc vừa đến đã bị không ít nam sinh thích Hạ Trà ghi thù, ghen tỵ.
” Diệp Mặc, trước đây cậu sống ở thành phố nào? ” Hạ Trà đi tới tiếp cận, nhiệt tình hỏi.
” G thị.” Diệp Mặc thay xong giày, cầm túi sách dự định rời đi.
” Diệp Mặc, cậu đã thích người nào chưa?” Hạ Trà theo sau hỏi.
” Không có.”
” Vậy cậu thích kiểu con gái nào?” Hạ Trà kích động hỏi.
” Yên tĩnh ít nói.” Diệp Mặc đưa mắt nhìn nàng một chút.
“…”
Diệp Mặc lên xe, tài xế đại thúc là trợ lý của cha hắn.
” Thiếu gia, nữ sinh kia hẳn là yêu thích cậu đi?” Chú tài xế vô cùng bát quái: “Tôi thấy cô ấy đã dây dưa cậu chừng mấy ngày nay.”
” Tùy cô ta thích đi!” Diệp Mặc thập phần tùy ý đáp, đeo tai nghe lên, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tựa hồ trời sắp muốn mưa rồi, sắc trời bên ngoài bắt đầu sậm màu âm u.
Thoáng qua chớp mắt, Diệp Mặc đã lên cao trung…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro