Chương 52
Nzero
2024-11-20 21:57:38
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- ---------------------------------
Diệp Mặc kỳ thực đang một mực chờ đợi Tống Đàn Vũ mở miệng gọi hắn, nhưng cậu lại đi ngược lại với sự kỳ vọng của hắn, hơn nữa còn ăn mặc quần áo đi ra.
Diệp Mặc vừa nhìn quần áo Tống Đàn Vũ, liền theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, cách ăn mặc như ẩn như hiện mới là dụ người nhất.
"Tống Đàn Vũ, anh giả ngốc sao?" Diệp Mặc đưa bộ đồ khác cho Tống Đàn Vũ, "Không biết gọi tôi à! Người ướt dễ bị cảm lắm đấy."
Tống Đàn Vũ ngẩn người một chút, sau đó đàng hoàng cầm quần áo đi thay.
Khi Tống Đàn Vũ tắm đi ra, mới ý thức là Diệp Mặc vẫn đang quấn khăn tắm quanh người, nên rất lúng túng.
"Không có quần áo tôi có biện pháp gì?" Diệp Mặc vô cùng bất đắc dĩ nói, nội tâm vẫn đang suy nghĩ: Cũng may anh có vóc người đẹp, nếu không cũng không biết làm sao mới sắc dụ được người này.
"Tôi ngủ ở đâu?" Diệp Mặc hỏi, "Phòng kế bên tựa hồ rất lộn xộn."
Tống Đàn Vũ lúc này mới nhớ, nếu như Diệp Mặc không có quần áo, vậy sẽ phải qua nhà cậu ở, mà căn phòng cách vách quanh năm không có ai ở, nên mọi khi cậu dùng nó để chất đống tạp vật, lộn xộn muốn chết. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Chờ tôi dọn dẹp một chút."
"Không cần phiền như vậy a!" Diệp Mặc cầm máy sấy tóc lại cạnh giường cắm điện nói, "Lại đây, tôi giúp anh sấy tóc, không thì dễ bị cảm mạo."
Tống Đàn Vũ cứ như bị âm thanh từ tính kia mê hoặc đi qua, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng ở trên giường.
Diệp Mặc cứ thế giúp Tống Đàn Vũ sấy tóc.
Tóc Tống Đàn Vũ rất mềm mại, sờ vào rất thoải mái, Diệp Mặc rất yêu thích cái cảm giác này, cũng giống như cảm giác hắn yêu thích Tống Đàn Vũ vậy.
Vậy đại khái coi như đây là thói quen xấu của Diệp Mặc đi, khi thích một người liền sẽ thích tất cả mọi thứ của người đó. Mặc kệ ngoại hình như thế nào, hắn vẫn quan trọng ở tính cách, nên trong mắt Diệp Mặc, mọi thứ thuộc về người đó đều rất tốt đẹp.
"Diệp Mặc, cậu thật tốt..." Tống Đàn Vũ có chút mơ mơ màng màng nói.
Diệp Mặc không nhịn được nở nụ cười, sau đó nói: "Vậy thì thích tôi nhanh một chút đi!"
Đối phương cũng không trả lời, Diệp Mặc liếc mắt nhìn cậu, phát hiện người này cứ như vậy mà ngủ, có thể đã rất mệt mỏi rồi.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tắt máy sấy, tóc cũng khô rồi. Sau đó nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, để cậu dựa theo thân thể của mình mà nằm dài trên giường rồi nhẹ nhàng lấy gối kê đầu cậu, giúp cậu đắp kín mền, bật điều hoà chỉnh nhiệt độ thích hợp, rồi thu dọn sạch quần áo đang ngổn ngang dưới đất.
Tiếp đó đi WC cầm quần áo ném vào trong máy giặt, đem quần lót giặt sạch sẽ, lại tới phòng khách, dọn tiếp sô pha, rồi xử lý sạch sẽ số bát dĩa trong phòng bếp. Lau dọn nhà bếp bóng loáng, rồi lại đi tắm một cái, lần này hắn cầm theo cái áo tắm, tuy rằng mặc vào khá là lạ, nhưng vẫn rất thoải mái, hơn nữa trên đó còn có mùi của Tống Đàn Vũ.
Nhìn lại thành quả, Diệp Mặc nở nụ cười, cứ coi như hắn bị bệnh thích sạch sẽ, quân nhân vốn dĩ rất thích sạch sẽ, mà Diệp Mặc còn mắc bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, đương nhiên phải dọn tất cả mọi thứ như ban đầu, mới có thể an tâm ngủ. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Diệp Mặc đẩy cửa phòng ra, nhìn người trên giường nằm dáng chữ "Đại" ( 大), bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đã lớn người như vậy rồi, tại sao vẫn còn ngủ thành dáng như vậy, chẳng qua trông rất quái dị đáng yêu, Diệp Mặc thích.
Lên giường, ôm Tống Đàn Vũ. Tống Đàn Vũ giãy giụa một hồi, sau đó mới an phận ngủ trong lồng ngực của hắn, Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn trán Tống Đàn Vũ một cái, sau đó nói: "Ngủ ngon."
Đưa tay ra, tắt đèn, không gian chìm trong bóng tối, nhưng Diệp Mặc lại nhìn thấy ánh sáng, đó là ánh sáng mang tên Tống Đàn Vũ.
Lúc sáng sớm Tống Đàn Vũ đã thức dậy, phát hiện Diệp Mặc đã thức rồi. Chắc là thiên tính của quân nhân, nên mấy năm này hắn nuôi thành thói quen dậy sớm.
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- ---------------------------------
Diệp Mặc kỳ thực đang một mực chờ đợi Tống Đàn Vũ mở miệng gọi hắn, nhưng cậu lại đi ngược lại với sự kỳ vọng của hắn, hơn nữa còn ăn mặc quần áo đi ra.
Diệp Mặc vừa nhìn quần áo Tống Đàn Vũ, liền theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, cách ăn mặc như ẩn như hiện mới là dụ người nhất.
"Tống Đàn Vũ, anh giả ngốc sao?" Diệp Mặc đưa bộ đồ khác cho Tống Đàn Vũ, "Không biết gọi tôi à! Người ướt dễ bị cảm lắm đấy."
Tống Đàn Vũ ngẩn người một chút, sau đó đàng hoàng cầm quần áo đi thay.
Khi Tống Đàn Vũ tắm đi ra, mới ý thức là Diệp Mặc vẫn đang quấn khăn tắm quanh người, nên rất lúng túng.
"Không có quần áo tôi có biện pháp gì?" Diệp Mặc vô cùng bất đắc dĩ nói, nội tâm vẫn đang suy nghĩ: Cũng may anh có vóc người đẹp, nếu không cũng không biết làm sao mới sắc dụ được người này.
"Tôi ngủ ở đâu?" Diệp Mặc hỏi, "Phòng kế bên tựa hồ rất lộn xộn."
Tống Đàn Vũ lúc này mới nhớ, nếu như Diệp Mặc không có quần áo, vậy sẽ phải qua nhà cậu ở, mà căn phòng cách vách quanh năm không có ai ở, nên mọi khi cậu dùng nó để chất đống tạp vật, lộn xộn muốn chết. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Chờ tôi dọn dẹp một chút."
"Không cần phiền như vậy a!" Diệp Mặc cầm máy sấy tóc lại cạnh giường cắm điện nói, "Lại đây, tôi giúp anh sấy tóc, không thì dễ bị cảm mạo."
Tống Đàn Vũ cứ như bị âm thanh từ tính kia mê hoặc đi qua, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng ở trên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Mặc cứ thế giúp Tống Đàn Vũ sấy tóc.
Tóc Tống Đàn Vũ rất mềm mại, sờ vào rất thoải mái, Diệp Mặc rất yêu thích cái cảm giác này, cũng giống như cảm giác hắn yêu thích Tống Đàn Vũ vậy.
Vậy đại khái coi như đây là thói quen xấu của Diệp Mặc đi, khi thích một người liền sẽ thích tất cả mọi thứ của người đó. Mặc kệ ngoại hình như thế nào, hắn vẫn quan trọng ở tính cách, nên trong mắt Diệp Mặc, mọi thứ thuộc về người đó đều rất tốt đẹp.
"Diệp Mặc, cậu thật tốt..." Tống Đàn Vũ có chút mơ mơ màng màng nói.
Diệp Mặc không nhịn được nở nụ cười, sau đó nói: "Vậy thì thích tôi nhanh một chút đi!"
Đối phương cũng không trả lời, Diệp Mặc liếc mắt nhìn cậu, phát hiện người này cứ như vậy mà ngủ, có thể đã rất mệt mỏi rồi.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tắt máy sấy, tóc cũng khô rồi. Sau đó nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, để cậu dựa theo thân thể của mình mà nằm dài trên giường rồi nhẹ nhàng lấy gối kê đầu cậu, giúp cậu đắp kín mền, bật điều hoà chỉnh nhiệt độ thích hợp, rồi thu dọn sạch quần áo đang ngổn ngang dưới đất.
Tiếp đó đi WC cầm quần áo ném vào trong máy giặt, đem quần lót giặt sạch sẽ, lại tới phòng khách, dọn tiếp sô pha, rồi xử lý sạch sẽ số bát dĩa trong phòng bếp. Lau dọn nhà bếp bóng loáng, rồi lại đi tắm một cái, lần này hắn cầm theo cái áo tắm, tuy rằng mặc vào khá là lạ, nhưng vẫn rất thoải mái, hơn nữa trên đó còn có mùi của Tống Đàn Vũ.
Nhìn lại thành quả, Diệp Mặc nở nụ cười, cứ coi như hắn bị bệnh thích sạch sẽ, quân nhân vốn dĩ rất thích sạch sẽ, mà Diệp Mặc còn mắc bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, đương nhiên phải dọn tất cả mọi thứ như ban đầu, mới có thể an tâm ngủ. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Diệp Mặc đẩy cửa phòng ra, nhìn người trên giường nằm dáng chữ "Đại" ( 大), bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đã lớn người như vậy rồi, tại sao vẫn còn ngủ thành dáng như vậy, chẳng qua trông rất quái dị đáng yêu, Diệp Mặc thích.
Lên giường, ôm Tống Đàn Vũ. Tống Đàn Vũ giãy giụa một hồi, sau đó mới an phận ngủ trong lồng ngực của hắn, Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn trán Tống Đàn Vũ một cái, sau đó nói: "Ngủ ngon."
Đưa tay ra, tắt đèn, không gian chìm trong bóng tối, nhưng Diệp Mặc lại nhìn thấy ánh sáng, đó là ánh sáng mang tên Tống Đàn Vũ.
Lúc sáng sớm Tống Đàn Vũ đã thức dậy, phát hiện Diệp Mặc đã thức rồi. Chắc là thiên tính của quân nhân, nên mấy năm này hắn nuôi thành thói quen dậy sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro