Mượn Giống 2.0 (H)

Bắn Ra

Tô Mã Lệ (Tô Mary)

2024-07-24 22:31:43

Nhiếp Thư Diêu bị bịt mắt, không nhìn thấy gì, nhưng giác quan lại được phóng đại vô hạn.

Vật to lớn trong cổ họng cô dường như đã phồng lên mấy lần, người đàn ông đẩy hông một cái, cổ họng cô thiếu chút nữa bị đâm xuyên, cơn đau đớn khiến cô không tự chủ được mà giãy giụa, vung tay loạn xạ, nhưng người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô và ấn chúng ra sau đầu.

Chu Đạc dùng hai tay giữ cổ tay cô, ấn vào sau đầu, còn mình thì hung hăng đẩy hông vào miệng cô.

Anh cắm vừa sâu vừa mãnh liệt, ra vào rất nhanh, mỗi lần đâm vào đều chạm tới đáy, cổ họng cô co rút dữ dội vì không chịu nổi sự xâm nhập của vật thể khổng lồ, lúc đó quy đầu bị cắn hút đến vô cùng thoải mái.

Nhiếp Thư Diêu bị đâm mạnh đến không thể phát ra âm thanh nào, cô có thể nghe thấy tiếng nước bọt ù ù bị tắc trong cổ họng, bị bộ phận cứng rắn của anh đánh trúng, cô quỳ gối trên giường, hai tay ôm đầu, bị người đàn ông đút vào khó chịu vô cùng

Không biết qua bao lâu, Chu Đạc cuối cùng cũng buông cô ra, Nhiếp Thư Diêu quỳ ở trên giường không ngừng ho khan.

Nước mắt thấm ướt cà vạt, nước miếng chảy dài xuống cổ, cô đưa tay lau đôi môi đang bỏng rát, mới vừa lau miệng cho sạch sẽ, người đàn ông đã lật cô lại nằm trên giường, vòng eo thon gọn của cô bị bàn tay lửa nóng nhấc lên không trung.

Bàn tay to lớn vỗ vào mông cô hai cái, rõ ràng rất đau, nhưng dâm thủy từ tiểu huyệt lại chảy ra nhiều hơn.

Người đàn ông đút cự vật ướt đẫm của mình vào huyệt khẩu, không chút do dự, đút vào nơi sâu nhất.

Nhiếp Thư Diêu bị đâm đến cả người run rẩy, cổ họng phát ra một tiếng như kêu khóc, dùng hai tay chống đỡ cơ thể bò về phía trước, kích thước của người đàn ông quá lớn, cô không chịu nổi.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông dùng hai tay tóm lấy eo cô và kéo cô lại gần, lần này gậy thịt còn đẩy sâu hơn, khiến tinh hoàn gần như chui vào huyệt khẩu.

Cô run rẩy kịch liệt, muốn hét lên và khóc thật to, nhưng lại sợ dì giúp việc bên dưới nghe thấy tiếng động nên chỉ có thể cắn chặt ga trải giường để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Chu Đạc đâm cô mạnh đến nỗi vòng eo thon thả của cô gần như bị anh bóp nát, hai cánh mông tròn trịa đỏ bừng, run rẩy vì va chạm, ván giường rung chuyển dữ dội, Nhiếp Thư Diêu siết chặt ga trải giường, bên bờ vực sụp đổ rốt cuộc rên rỉ thành tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hưm…"

Khoái cảm quá nặng nề, bụng dưới dâng lên một cảm giác chua xót, máu huyết khắp người sôi sục, náo động, cô bị làm đến run rẩy muốn khóc, mỗi cú đẩy mãnh liệt của người đàn ông đều khiến da đầu cô tê dại, tâm hồn cô như muốn thoát ra ngoài cơ thể cô.

Khi đạt đến cao trào, cô khóc đến mức toàn thân run lên, huyệt đạo co rút dữ dội, kẹp chặt đến mức khiến Chu Đạc kêu lên, anh xuất tinh vào sâu bên trong cô.

Lần này anh xuất tinh khá nhanh.

Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp vui mừng thì đã bị người đàn ông ôm ngồi lên ghế.

Là tư thế mặt đối mặt, nhưng Nhiếp Thư Diêu lại không nhìn thấy anh, chỉ có thể cảm nhận được lưng mình đang dựa vào bàn, cảm giác lạnh lẽo khiến cô vô thức cúi người về phía trước, sau đó cô nhận ra ngực mình đang dán vào mu bàn tay của người đàn ông.

Trên giường, khi người đàn ông xâm nhập vào cô từ phía sau, núm vú của cô đã cứng lại khi cọ vào ga trải giường, núm vú hồng hào nằm giữa bộ ngực trắng nõn mềm mại, giống như quả mận đỏ trên nền tuyết trắng, vừa thanh tú vừa bắt mắt.

Chu Đạc dùng xương ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu vú của cô, cô nhạy cảm run lên hai cái, tinh dịch màu trắng đục từ huyệt khẩu của cô không ngừng chảy ra, có một ít chảy xuống chân của người đàn ông.

Cô đưa tay mò mẫm chiếc khăn giấy phía sau, nhưng chợt nhớ ra trên bàn chẳng có gì cả.

Lúc này Chu Đạc thình lình đẩy vào, không hề có bất kỳ cảnh báo nào, ngay khi Nhiếp Thư Diêu đặt tay lên vai anh muốn anh lùi lại một chút, toàn bộ phần thân trên đều bị anh ép vào chiếc bàn phía sau, tay anh xuyên qua ngực và bụng của cô, trực tiếp bóp cổ cô.

Nhiếp Thư Diêu hoảng hốt nghĩ mình sắp bị bóp chết, nhưng gậy thịt cắm vào hoa huyệt lại mang đến khoái cảm sâu sắc đến mức bụng dưới đau nhức, co giật mấy lần, cô gần như ngừng thở, cơ thể run rẩy nức nở đạt đến cao trào.

Chu Đạc không những không dừng lại mà còn ra vào một cách hung hãn hơn, toàn bộ chiếc bàn dài màu xám phát ra âm thanh rung chuyển dữ dội, góc bàn va vào tường, cự vật va chạm huyệt khẩu, bụng dưới đau xót, yếu ớt đến không thể chịu nổi. Đến cực hạn, Nhiếp Thư Diêu nghe thấy bản thân kêu khóc thảm thiết, sau đó người đàn ông che miệng cô lại, dùng lực xỏ xuyên hung hăng đâm sâu vào cổ tử cung của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống 2.0 (H)

Số ký tự: 0