‘Chào Cờ’
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Lần đầu tiên Nhiếp Thư Diêu vào phòng Chu Đạc là vào đêm trước đám cưới của cô và Chu Đồ.
Bởi vì đến lúc trang trí phòng nên bạn bè và anh em của Chu Đồ đều đến giúp đỡ, thậm chí có người còn trang trí luôn cửa phòng của Chu Đạc, Chu Đồ biết Chu Đạc không thích người khác động vào phòng mình, hắn lo lắng có người đi vào nên đã tháo đồ trang trí trên cửa ra, còn mở cửa vào kiểm tra lại.
Nhiếp Thư Diêu đi tới tìm hắn, chỉ thấy trong phòng Chu Đạc có tông màu xám lạnh, mặt tường sạch sẽ, không có bất kỳ vật trang trí nào, trên bàn đặt một chiếc máy tính màu xám đen không có sách bút gì cả, trên giường lớn chỉ có một tấm thảm nhung đen, bên cạnh là chiếc gối màu xám.
Căn phòng tuy rộng nhưng lại có vẻ vô cùng trống trải, như thể chưa từng có ai ở đó.
Sau này cô mới biết Chu Đạc hầu như không bao giờ trở lại ngôi nhà này ngoại trừ việc ngủ, đối với anh, nơi này giống khách sạn hơn là nhà.
Nhiếp Thư Diêu xuống giường, đi thẳng vào toilet, rửa mặt xong, cô nhìn chằm chằm vào gương, cởi bộ đồ ngủ đi tắm rửa.
Cô biết rất rõ việc Chu Đạc để cô sang phòng anh vào thời điểm này có ý nghĩa như thế nào.
Sau khi tắm xong, cô lấy ra một chiếc váy hai dây màu đen khoét cổ chữ V mặc vào, bên trong không có nội y hay đồ lót, cứ như vậy đi đến cửa phòng Chu Đạc mà không gõ cửa, trực tiếp mở ra.
Trong phòng không có đèn, khắp nơi đều tối tăm.
Khi cô đóng cửa lại, tầm nhìn của cô bị cản trở, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô lưỡng lự muốn bật đèn lên, nhưng chợt nghe thấy tiếng búng tay bật ra từ hướng đầu giường, đèn ngủ cảm biến lập tức bật sáng. Một luồng ánh sáng màu vàng ấm áp từ đầu giường tỏa ra, trên giường lớn màu xám có một người đàn ông đang nằm, không mặc quần áo, ngực để trần và cơ bụng lộ rõ, hai chân trông vô cùng thon dài, anh nằm ngửa trên giường, hầu kết nhô lên theo hình vòng cung gợi cảm.
Sự chú ý của Nhiếp Thư Diêu dồn vào giữa hai chân của người đàn ông - cự vật to lớn đáng ngạc nhiên đang cương cứng và dựng thẳng.
Đó là ‘chào cờ’ vào sáng sớm sao?
Nhiếp Thư Diêu không rõ lắm, bình thường Chu Đồ chỉ thức dậy lúc bảy giờ sáng, nhưng điều này có lẽ liên quan đến đồng hồ sinh học của mỗi người, có lẽ Chu Đạc thường xuyên dậy sớm nên buổi sáng tình trạng ‘chào cờ’ của anh xảy ra sớm hơn.
"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói của Chu Đạc luôn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, chắc là đêm qua anh đã uống rượu, giọng nói trầm xuống, có chút say: "Lại đây."
Nhiếp Thư Diêu khóa cửa, lặng lẽ đi đến bên giường.
Chu Đạc dường như chưa nghỉ ngơi tốt, giữa lông mày có chút ủ rũ, anh hơi nhướng mày, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Cởi quần áo rồi lên đây.”
Nhiếp Thư Diêu cởi bộ đồ ngủ, cẩn thận tránh khỏi chân anh, cô trèo lên giường, Chu Đạc không biết mình đã cương cứng bao lâu, Nhiếp Thư Diêu lo lắng anh không đủ kiên nhẫn mà đứng dậy cắm vào cô. Việc đầu tiên cô làm khi leo lên giường là bám chặt vào chân anh, dùng môi và lưỡi liếm căn cự vật kia.
Cô cần phải nhanh chóng ướt át.
Nếu không, với kích thước của người đàn ông này, người duy nhất bị thương sẽ là cô.
Cô nửa nằm trên đùi người đàn ông, hai tay ôm lấy gậy thịt thô dài, há miệng từ từ ngậm vào, cô cố gắng tưởng tượng đó là gậy thịt của Chu Đồ, người đàn ông trước mặt chính là Chu Đồ. Khi đang vén tóc, cô vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Đạc.
Ánh mắt anh đen hơn trước một chút, đôi mắt nheo lại, động tác hơi nheo lại giống như sói, hổ hoặc báo đã phát hiện ra con mồi và đang chuẩn bị tấn công, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Và Nhiếp Thư Diêu chính là con mồi.
Cô vừa quay mặt đi, Chu Đạc đã ấn vào gáy cô, anh xoay người từ trên giường đứng trên mặt đất, còn cô luôn bị ép ở trước háng anh, cổ họng cô chứa đầy vật nam tính của anh.
Trên tủ đầu giường có một bộ vest mới của anh, anh cởi cà vạt ra, nhanh tay che mắt cô lại, thắt một nút thật chặt sau đầu cô.
Đôi mắt của Nhiếp Thư Diêu rất đẹp, trong sáng và long lanh, nó ở giữa đôi mắt nai và đôi mắt hoa đào, khoảnh khắc cô lên đỉnh đôi mắt ấy toát ra một vẻ đẹp quyến rũ khó cưỡng, nhưng Chu Đạc lại không muốn nhìn thấy đôi mắt đó, dường như cô luôn tìm kiếm hình bóng của Chu Đồ trên người anh.
Nhưng thật đáng tiếc.
Anh không phải Chu Đồ.
Bởi vì đến lúc trang trí phòng nên bạn bè và anh em của Chu Đồ đều đến giúp đỡ, thậm chí có người còn trang trí luôn cửa phòng của Chu Đạc, Chu Đồ biết Chu Đạc không thích người khác động vào phòng mình, hắn lo lắng có người đi vào nên đã tháo đồ trang trí trên cửa ra, còn mở cửa vào kiểm tra lại.
Nhiếp Thư Diêu đi tới tìm hắn, chỉ thấy trong phòng Chu Đạc có tông màu xám lạnh, mặt tường sạch sẽ, không có bất kỳ vật trang trí nào, trên bàn đặt một chiếc máy tính màu xám đen không có sách bút gì cả, trên giường lớn chỉ có một tấm thảm nhung đen, bên cạnh là chiếc gối màu xám.
Căn phòng tuy rộng nhưng lại có vẻ vô cùng trống trải, như thể chưa từng có ai ở đó.
Sau này cô mới biết Chu Đạc hầu như không bao giờ trở lại ngôi nhà này ngoại trừ việc ngủ, đối với anh, nơi này giống khách sạn hơn là nhà.
Nhiếp Thư Diêu xuống giường, đi thẳng vào toilet, rửa mặt xong, cô nhìn chằm chằm vào gương, cởi bộ đồ ngủ đi tắm rửa.
Cô biết rất rõ việc Chu Đạc để cô sang phòng anh vào thời điểm này có ý nghĩa như thế nào.
Sau khi tắm xong, cô lấy ra một chiếc váy hai dây màu đen khoét cổ chữ V mặc vào, bên trong không có nội y hay đồ lót, cứ như vậy đi đến cửa phòng Chu Đạc mà không gõ cửa, trực tiếp mở ra.
Trong phòng không có đèn, khắp nơi đều tối tăm.
Khi cô đóng cửa lại, tầm nhìn của cô bị cản trở, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô lưỡng lự muốn bật đèn lên, nhưng chợt nghe thấy tiếng búng tay bật ra từ hướng đầu giường, đèn ngủ cảm biến lập tức bật sáng. Một luồng ánh sáng màu vàng ấm áp từ đầu giường tỏa ra, trên giường lớn màu xám có một người đàn ông đang nằm, không mặc quần áo, ngực để trần và cơ bụng lộ rõ, hai chân trông vô cùng thon dài, anh nằm ngửa trên giường, hầu kết nhô lên theo hình vòng cung gợi cảm.
Sự chú ý của Nhiếp Thư Diêu dồn vào giữa hai chân của người đàn ông - cự vật to lớn đáng ngạc nhiên đang cương cứng và dựng thẳng.
Đó là ‘chào cờ’ vào sáng sớm sao?
Nhiếp Thư Diêu không rõ lắm, bình thường Chu Đồ chỉ thức dậy lúc bảy giờ sáng, nhưng điều này có lẽ liên quan đến đồng hồ sinh học của mỗi người, có lẽ Chu Đạc thường xuyên dậy sớm nên buổi sáng tình trạng ‘chào cờ’ của anh xảy ra sớm hơn.
"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói của Chu Đạc luôn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, chắc là đêm qua anh đã uống rượu, giọng nói trầm xuống, có chút say: "Lại đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Thư Diêu khóa cửa, lặng lẽ đi đến bên giường.
Chu Đạc dường như chưa nghỉ ngơi tốt, giữa lông mày có chút ủ rũ, anh hơi nhướng mày, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Cởi quần áo rồi lên đây.”
Nhiếp Thư Diêu cởi bộ đồ ngủ, cẩn thận tránh khỏi chân anh, cô trèo lên giường, Chu Đạc không biết mình đã cương cứng bao lâu, Nhiếp Thư Diêu lo lắng anh không đủ kiên nhẫn mà đứng dậy cắm vào cô. Việc đầu tiên cô làm khi leo lên giường là bám chặt vào chân anh, dùng môi và lưỡi liếm căn cự vật kia.
Cô cần phải nhanh chóng ướt át.
Nếu không, với kích thước của người đàn ông này, người duy nhất bị thương sẽ là cô.
Cô nửa nằm trên đùi người đàn ông, hai tay ôm lấy gậy thịt thô dài, há miệng từ từ ngậm vào, cô cố gắng tưởng tượng đó là gậy thịt của Chu Đồ, người đàn ông trước mặt chính là Chu Đồ. Khi đang vén tóc, cô vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Đạc.
Ánh mắt anh đen hơn trước một chút, đôi mắt nheo lại, động tác hơi nheo lại giống như sói, hổ hoặc báo đã phát hiện ra con mồi và đang chuẩn bị tấn công, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Và Nhiếp Thư Diêu chính là con mồi.
Cô vừa quay mặt đi, Chu Đạc đã ấn vào gáy cô, anh xoay người từ trên giường đứng trên mặt đất, còn cô luôn bị ép ở trước háng anh, cổ họng cô chứa đầy vật nam tính của anh.
Trên tủ đầu giường có một bộ vest mới của anh, anh cởi cà vạt ra, nhanh tay che mắt cô lại, thắt một nút thật chặt sau đầu cô.
Đôi mắt của Nhiếp Thư Diêu rất đẹp, trong sáng và long lanh, nó ở giữa đôi mắt nai và đôi mắt hoa đào, khoảnh khắc cô lên đỉnh đôi mắt ấy toát ra một vẻ đẹp quyến rũ khó cưỡng, nhưng Chu Đạc lại không muốn nhìn thấy đôi mắt đó, dường như cô luôn tìm kiếm hình bóng của Chu Đồ trên người anh.
Nhưng thật đáng tiếc.
Anh không phải Chu Đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro