Mượn Giống 2.0 (H)

Sang Đây

Tô Mã Lệ (Tô Mary)

2024-07-24 22:31:43

Sàn nhà phía trước bàn làm việc, bao gồm cả ghế văn phòng, chỗ nào cũng đầy vết nước.

Nhiếp Thư Diêu nghiến răng nghiến lợi ép mình mặc váy vào, sau đó dùng khăn giấy đơn giản lau sạch dâm thủy trên sàn, mùi dâm mĩ xông thẳng vào mũi, cô không thể tưởng tượng được mình đã chảy nhiều nước như vậy.

Ngoài ra, khi làm tình với Chu Đồ, cô chưa bao giờ bị cắm đến mức tiểu ra.

Những vết nước đó không phải là dâm thủy, mà là... nước tiểu.

Cô ném cục giấy ướt đẫm vào thùng rác, quay lại thì thấy Chu Đạc từ phòng tắm đi ra, thắt lưng quấn một chiếc khăn tắm, vòm ngực và cơ bụng rắn chắc, làn da trắng lạnh, đi thẳng tới bàn làm việc, nhấn nút liên lạc nội bộ, nói: “Vào đi.”

Hứa Cương ở đầu bên kia điện thoại lập tức trả lời: "Vâng."

Chỉ trong vòng ba giây, cửa văn phòng mở ra, trợ lý đặc biệt Hứa Cương mặc vest đen xuất hiện, đứng trước bàn làm việc, chăm chú nhìn về phía Chu Đạc, chờ đợi chỉ thị của anh.

"Đưa em ấy xuống." Chu Đạc xoay người đi về phía phòng trong, thoáng nhìn thấy vết nước trên mặt đất, thấp giọng ra lệnh: "Kêu người đến dọn dẹp nơi này."

“Vâng.” Hứa Cương dẫn Nhiếp Thư Diêu đi ra ngoài.

Nhiếp Thư Diêu không biết Hứa Cương có để ý hay không, nhưng lúc này cô xấu hổ đến mức gần như không dám nhìn ai, đứng trước thang máy cũng không dám ngẩng đầu lên, cứ nhìn chằm chằm xuống đất cho đến khi Hứa Cương đưa cho cô một cốc nước ấm.

“Cám ơn…” Giọng cô vẫn khàn khàn như cũ.

Hứa Cương bảo cô đợi một lát, cậu ta đi đến phòng đồ uống lấy một hộp viên ngậm trị viêm họng đưa cho Nhiếp Thư Diêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu ta không nói gì nhưng biết tất cả.

Nhiếp Thư Diêu dường như bị lột trần đứng ở trước mặt người khác, nghĩ đến lát nữa sẽ có người tới dọn dẹp văn phòng, trong lòng cô không giấu được vẻ xấu hổ, căng da đầu cầm lấy viên ngậm, lấy một viên nhét vào trong miệng, cũng may Hứa Cương không hề có dấu hiệu buôn chuyện hay chế giễu cô.

Tài xế nhà họ Chu đã đợi sẵn ở bãi đậu xe, thấy Nhiếp Thư Diêu đến gần, tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa ghế sau ra.

Sau khi Nhiếp Thư Diêu lên xe, Hứa Cương cúi người đưa tấm danh thiếp cho cô: "Có việc gì cần thì cứ gọi cho tôi."

Nhiếp Thư Diêu nhận lấy, gật đầu, cô không nghĩ sau này mình sẽ cần Hứa Cương giúp đỡ, nhưng cô vẫn cảm kích mỉm cười với Hứa Cương để bày tỏ lòng biết ơn.

Lỗ Thanh Á không có ở nhà, tất cả thực phẩm bổ sung dinh dưỡng bà mua đều để ở phòng khách, Nhiếp Thư Diêu vừa bước vào là có thể nhìn thấy. Chuyên gia dinh dưỡng gia đình vừa thấy cô quay lại liền chạy tới tự giới thiệu: "Xin chào cô hai, tôi tên là Hứa Phi, cứ gọi tôi Phi Phi là được."

"Xin chào." Cổ họng Nhiếp Thư Diêu vẫn còn đau rát, nhưng cô vẫn nói ra tiếng được, trên xe cô đã ngậm hai viên trị viêm họng, hiệu quả khá rõ rệt.

Dì Trịnh nghe thấy tiếng ồn ào liền bước ra chào: "Cô hai, cơm trong nồi vẫn còn nóng đấy, cô ăn bây giờ hay lát nữa mới ăn?"

"Đợi lát nữa đi, mẹ tôi đâu rồi?" Nhiếp Thư Diêu nhìn xung quanh cũng không thấy Lỗ Thanh Á đâu.

"Bà chủ tới bệnh viện rồi, bảo là lo lắng cậu hai ở một mình trong bệnh viện."

"À." Nhiếp Thư Diêu kinh ngạc, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống đất.

Bữa tối cô ăn không nhiều, uống một cốc sữa nóng theo yêu cầu của chuyên gia dinh dưỡng, sau khi trở về phòng ngủ trên lầu hai, cô ngâm mình trong bồn tắm, chân tay bủn rủn vô lực, hạ thể dường như bị sưng lên.

Trong lúc tắm rửa cô chạm nhẹ vào nơi đó, nhưng may mắn là nó không đau lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật vất vả mới tắm rửa xong, cô lau khô người và tóc, há miệng nhìn vào gương, bên trong cánh môi có mấy vết cắn, cô cẩn thận bôi thuốc, xoa chút dầu thuốc lên cổ tay.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cô quay lại giường, buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mí mắt.

Trên giường còn có một bộ đồ ngủ của Chu Đồ, kể từ khi hắn gặp tai nạn, mỗi đêm khi ngủ cô đều ôm nó, giống như đang ôm Chu Đồ.

Cô đang ngủ rất say, khi điện thoại reo lần thứ ba, cô đột nhiên tỉnh dậy, lấy điện thoại từ dưới gối ra.

Lúc này là 5 giờ 3 phút sáng, người gọi đến là Chu Đạc.

Tim cô không hiểu sao lại đập rất nhanh, có thể vì cô đã đột ngột thức giấc, hoặc có thể vì trời vẫn còn tối.

"Alo…" Cô nghe máy, giọng khàn khàn như vừa mới ngủ dậy.

Giọng nói của Chu Đạc trong bóng đêm dường như quá mức trầm thấp: “Sang đây.”

Điện thoại đã bị cúp máy.

Nhiếp Thư Diêu nằm trên giường sửng sốt một hồi mới ý thức được.

Chu Đạc đã trở lại.

Đang ở cách vách.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống 2.0 (H)

Số ký tự: 0