Thô Bạo
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Chu Đạc cởi thắt lưng ra.
Nhiếp Thư Diêu dựa vào ghế nghỉ ngơi tầm một phút, mới rút tay ra khỏi ghế, cổ tay bị cọ xát đến bầm tím, cô quay đầu nhìn chân trái, bởi vì cô bị khóa trên tay vịn nên chân trái của cô tê cứng, có vết máu do bị siết quá chặt.
Đầu gối do quỳ lâu nên vừa mỏi vừa đau, cô cẩn thận đứng dậy, tinh dịch trong cơ thể bắt đầu chảy xuống, cô nhanh chóng ngồi lại trên ghế.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông.
Chu Đạc đi đến ghế sô pha, lấy điện thoại ra khỏi túi xách của cô, là Lỗ Thanh Á gọi đến, không chút do dự, trực tiếp quẹt ngang bắt máy.
"Thư Diêu, con đang ở đâu thế?" Mấy ngày nay Lỗ Thanh Á đều ở lại bệnh viện, khi biết Nhiếp Thư Diêu có thai, nếu không phải đang tìm chuyên gia dinh dưỡng thì sẽ tìm dì quản gia. Đêm nay bà không ở lại bệnh viện, có ghé vào siêu thị mua một ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, nhưng về đến nhà lại không thấy Nhiếp Thư Diêu đâu, lo lắng cô đang mang thai dưới ba tháng dễ xảy ra chuyện, lúc này mới gọi cho cô hỏi cô đang ở đâu.
"Đang ở chỗ con." Giọng nói của Chu Đạc có chút khàn khàn, áo vest trên người đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi màu đen bên trong, hai nút cổ áo được cởi ra, lộ ra hầu kết rõ ràng nam tính hơn những người đàn ông bình thường.
Anh không mặc quần, đứng trước ghế sô pha với hai chân thẳng tắp đầy lực lưỡng, cự vật giữa hai chân còn chưa mềm xuống hoàn toàn, quy đầu dính đầy tinh dịch, thân gậy màu đỏ tím ướt đẫm, tinh hoàn cũng được bao phủ bởi dâm thủy.
Vừa làm tình với em dâu của mình xong, anh đã trả lời cuộc gọi của mẹ và nói với mẹ rằng em dâu đang ở đây với anh.
Nhiếp Thư Diêu không biết đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng cô bị lời nói của anh làm cho quá đỗi kinh ngạc, lập tức nhảy xuống khỏi ghế văn phòng, hai chân yếu ớt đến mức suýt chút nữa té ngã. Khó khăn lắm mới chạy đến trước ghế sô pha, liền nghe Chu Đạc nói với đầu bên kia điện thoại: “Vâng.”
Sau đó cuộc gọi đã bị cúp máy.
"Ai gọi thế?" Nhiếp Thư Diêu vừa mở miệng liền bị thanh âm chính mình làm cho giật mình, cổ họng giống như bị đứt gãy, thanh âm lúc nói chuyện chỉ còn lại tiếng thều thào.
Chu Đạc nhét điện thoại vào lòng bàn tay cô.
Cổ tay của Nhiếp Thư Diêu vẫn bị trói, cô thậm chí không thể trượt qua để mở khóa, cô giơ tay lên nhờ Chu Đạc giúp mình cởi trói, nhưng người đàn ông đã mặc kệ cô, đi thẳng vào toilet ở phòng trong. Cô chỉ có thể thả điện thoại xuống ghế sofa, cúi đầu xuống và hướng mặt vào camera để mở khóa, sau đó bấm vào lịch sử cuộc gọi.
Chuyên mục cuộc gọi gần đây hiển thị hình ảnh mẹ chồng Lỗ Thanh Á.
Cô kinh ngạc nhớ lại những gì Chu Đạc đã nói, cô không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, chứ đừng nói đến những gì Lỗ Thanh Á nói ở đầu bên kia, điện thoại nhanh chóng bị cúp máy.
Nhưng có thể khẳng định một điều, Lỗ Thanh Á chắc chắn không nghi ngờ gì cả.
Cô tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy chiếc kéo nào cả, đành dùng răng cắn đứt nút thắt, cổ tay được thả ra cảm thấy đau rát, cô xoa xoa cổ tay rồi đến chân trái, khi cúi đầu xuống, cô nhìn thấy năm ngón tay hằn rõ trên eo mình.
Mông cô càng đỏ bừng và tê dại, khi người đàn ông cuối cùng cũng xuất tinh, anh đánh vào mông cô khiến mông cô run rẩy dữ dội, thậm chí càng đánh cô càng đạt cực khoái. Cô cắn vào chiếc ghế văn phòng làm bằng da thủ công đến mức khóc không thành tiếng nhưng nước mắt và nước bọt vẫn chảy ra không ngừng.
Não bộ dường như ngắt kết nối, cô vẫn chưa hồi phục sau cuộc giao hợp mãnh liệt vừa rồi.
Cơ thể vẫn giữ được khoái cảm điên cuồng, tiểu huyệt thỉnh thoảng run rẩy phun ra một dòng dâm thủy.
Chu Đạc lúc trên giường cứng rắn thô bạo hơn Chu Đồ rất nhiều, sức kéo dài cũng rất mạnh, nếu không phải nhờ cuộc điện thoại này, không biết phải mất bao lâu anh mới bắn ra.
Nhiếp Thư Diêu ngồi ở trên sô pha, cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng cầu nguyện, hy vọng đêm nay có thể đậu thai.
Đứa con của cô với Chu Đồ.
Nhiếp Thư Diêu dựa vào ghế nghỉ ngơi tầm một phút, mới rút tay ra khỏi ghế, cổ tay bị cọ xát đến bầm tím, cô quay đầu nhìn chân trái, bởi vì cô bị khóa trên tay vịn nên chân trái của cô tê cứng, có vết máu do bị siết quá chặt.
Đầu gối do quỳ lâu nên vừa mỏi vừa đau, cô cẩn thận đứng dậy, tinh dịch trong cơ thể bắt đầu chảy xuống, cô nhanh chóng ngồi lại trên ghế.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông.
Chu Đạc đi đến ghế sô pha, lấy điện thoại ra khỏi túi xách của cô, là Lỗ Thanh Á gọi đến, không chút do dự, trực tiếp quẹt ngang bắt máy.
"Thư Diêu, con đang ở đâu thế?" Mấy ngày nay Lỗ Thanh Á đều ở lại bệnh viện, khi biết Nhiếp Thư Diêu có thai, nếu không phải đang tìm chuyên gia dinh dưỡng thì sẽ tìm dì quản gia. Đêm nay bà không ở lại bệnh viện, có ghé vào siêu thị mua một ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, nhưng về đến nhà lại không thấy Nhiếp Thư Diêu đâu, lo lắng cô đang mang thai dưới ba tháng dễ xảy ra chuyện, lúc này mới gọi cho cô hỏi cô đang ở đâu.
"Đang ở chỗ con." Giọng nói của Chu Đạc có chút khàn khàn, áo vest trên người đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi màu đen bên trong, hai nút cổ áo được cởi ra, lộ ra hầu kết rõ ràng nam tính hơn những người đàn ông bình thường.
Anh không mặc quần, đứng trước ghế sô pha với hai chân thẳng tắp đầy lực lưỡng, cự vật giữa hai chân còn chưa mềm xuống hoàn toàn, quy đầu dính đầy tinh dịch, thân gậy màu đỏ tím ướt đẫm, tinh hoàn cũng được bao phủ bởi dâm thủy.
Vừa làm tình với em dâu của mình xong, anh đã trả lời cuộc gọi của mẹ và nói với mẹ rằng em dâu đang ở đây với anh.
Nhiếp Thư Diêu không biết đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng cô bị lời nói của anh làm cho quá đỗi kinh ngạc, lập tức nhảy xuống khỏi ghế văn phòng, hai chân yếu ớt đến mức suýt chút nữa té ngã. Khó khăn lắm mới chạy đến trước ghế sô pha, liền nghe Chu Đạc nói với đầu bên kia điện thoại: “Vâng.”
Sau đó cuộc gọi đã bị cúp máy.
"Ai gọi thế?" Nhiếp Thư Diêu vừa mở miệng liền bị thanh âm chính mình làm cho giật mình, cổ họng giống như bị đứt gãy, thanh âm lúc nói chuyện chỉ còn lại tiếng thều thào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Đạc nhét điện thoại vào lòng bàn tay cô.
Cổ tay của Nhiếp Thư Diêu vẫn bị trói, cô thậm chí không thể trượt qua để mở khóa, cô giơ tay lên nhờ Chu Đạc giúp mình cởi trói, nhưng người đàn ông đã mặc kệ cô, đi thẳng vào toilet ở phòng trong. Cô chỉ có thể thả điện thoại xuống ghế sofa, cúi đầu xuống và hướng mặt vào camera để mở khóa, sau đó bấm vào lịch sử cuộc gọi.
Chuyên mục cuộc gọi gần đây hiển thị hình ảnh mẹ chồng Lỗ Thanh Á.
Cô kinh ngạc nhớ lại những gì Chu Đạc đã nói, cô không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, chứ đừng nói đến những gì Lỗ Thanh Á nói ở đầu bên kia, điện thoại nhanh chóng bị cúp máy.
Nhưng có thể khẳng định một điều, Lỗ Thanh Á chắc chắn không nghi ngờ gì cả.
Cô tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy chiếc kéo nào cả, đành dùng răng cắn đứt nút thắt, cổ tay được thả ra cảm thấy đau rát, cô xoa xoa cổ tay rồi đến chân trái, khi cúi đầu xuống, cô nhìn thấy năm ngón tay hằn rõ trên eo mình.
Mông cô càng đỏ bừng và tê dại, khi người đàn ông cuối cùng cũng xuất tinh, anh đánh vào mông cô khiến mông cô run rẩy dữ dội, thậm chí càng đánh cô càng đạt cực khoái. Cô cắn vào chiếc ghế văn phòng làm bằng da thủ công đến mức khóc không thành tiếng nhưng nước mắt và nước bọt vẫn chảy ra không ngừng.
Não bộ dường như ngắt kết nối, cô vẫn chưa hồi phục sau cuộc giao hợp mãnh liệt vừa rồi.
Cơ thể vẫn giữ được khoái cảm điên cuồng, tiểu huyệt thỉnh thoảng run rẩy phun ra một dòng dâm thủy.
Chu Đạc lúc trên giường cứng rắn thô bạo hơn Chu Đồ rất nhiều, sức kéo dài cũng rất mạnh, nếu không phải nhờ cuộc điện thoại này, không biết phải mất bao lâu anh mới bắn ra.
Nhiếp Thư Diêu ngồi ở trên sô pha, cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng cầu nguyện, hy vọng đêm nay có thể đậu thai.
Đứa con của cô với Chu Đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro