Cầm Thú
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Chuyên gia dinh dưỡng gia đình Hứa Phi đã chuẩn bị xong bữa sáng vào lúc bảy giờ rưỡi. Gần chín giờ vẫn chưa thấy Nhiếp Thư Diêu xuống lầu, lúc này bèn lên lầu hai kiểm tra, Nhiếp Thư Diêu không có ở trong trong phòng, cô đang trần truồng nằm trên giường của Chu Đạc, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng màu đen.
Nhiệt độ của máy điều hòa trung tâm luôn ở mức lạnh, Hứa Phi bước vào phòng phải rùng mình vì lạnh, cô tăng nhiệt độ lên, không dám bật đèn, chỉ đi đến mép giường, đưa tay sờ sờ trán Nhiếp Thư Diêu, sau khi xác nhận cô không bị bệnh liền xoay người rời đi.
Lúc này Nhiếp Thư Diêu mới động đậy, cô không còn chút sức lực nào, cố gượng dậy nhưng vẫn không được, cứ nằm trên giường, nửa khuôn mặt đè lên gối, mái tóc dài che khuất mắt và mũi, không thấy rõ biểu cảm, giọng nói cũng không thể thốt nên lời, mơ hồ kêu cái gì đó.
Hứa Phi không nghe rõ cô đang nói gì, bèn ghé sát tai cô hỏi: “Cô hai muốn uống nước hay đi vệ sinh?”
"Trở về... Phòng… Của tôi." Nhiếp Thư Diêu dùng hết sức phát ra âm thanh, cổ họng giống như bị ai cào qua, không thể nói chuyện bình thường được.
"Được rồi, cô hai, tạm thời đừng nói nữa, tôi đưa cô hai về phòng." Hứa Phi cuối cùng cũng hiểu lời cô nói, đi bật đèn trước, sau đó xốc chăn lên chuẩn bị đỡ cô dậy. Cũng vào lúc này, cô bác sĩ trẻ mới nhìn thấy trên người Nhiếp Thư Diêu đầy vết xanh tím.
Ngoài ra còn có một cái nút cắm vào cúc hoa của cô và một cự vật giả được nhét vào tiểu huyệt của cô.
Hứa Phi kinh hãi nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, không biết nên tránh đi hay giúp đỡ, mấy giây sau, cô bác sĩ trẻ hạ quyết tâm giúp Nhiếp Thư Diêu lấy mấy thứ đó ra. Khi nút cắm cúc hoa và cự vật giả bị rút ra, tinh dịch chưa kịp pha loãng từ từ chảy ra ngoài theo hai huyệt.
Cơ thể Nhiếp Thư Diêu run lên, lộ ra vết đỏ tím nổi bật ở giữa eo và bụng do dây lưng gây ra, hai cổ tay cũng bị thương, trên mông có vết đánh rõ ràng, trước ngực và sau lưng đầy vết hằn của dấu dây thừng.
Hứa Phi đắp lại chăn cho cô, hít vào một hơi, ôm Nhiếp Thư Diêu về phòng, đặt cô lên giường trước, sau đó đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, trong lúc Nhiếp Thư Diêu đang ngâm mình trong bồn tắm, cô nàng nhanh chân xuống lầu mang theo một ít đồ ăn thức uống rồi trở về đút vào miệng cô.
Đôi mắt của Nhiếp Thư Diêu rất đỏ, chắc đêm qua cô đã khóc rất lâu, mí mắt hơi sưng lên, cổ họng không nói được, bầu không khí có vẻ u ám và buồn bã. Hứa Phi giả vờ như không nhìn thấy gì, mở một bản nhạc nhẹ, vừa gội đầu cho Nhiếp Thư Diêu, vừa trò chuyện với cô về chuyện nhà cửa.
Đều là những chuyện vặt nhàm chán.
Cô nàng luôn có thể nói chuyện một cách sống động như thật, khi Nhiếp Thư Diêu ra khỏi bồn tắm, cô khàn giọng nói: "Cảm ơn."
Không hiểu sao Hứa Phi lại cảm thấy cô thật đáng thương, vươn tay ôm lấy cô.
Nhiếp Thư Diêu mệt mỏi vô cùng, ăn xong liền nằm trên giường ngủ suốt cả buổi chiều, Hứa Phi lên lầu đưa đồ ăn hai lần, thấy cô ôm bộ đồ ngủ của Chu Đồ trong tay ngủ li bì, cô nàng liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Cô nàng gửi tin nhắn cho Hứa Cương, mắng Chu Đạc là đồ cầm thú biến thái.
Một lúc sau Hứa Cương mới trả lời: [Không muốn làm nữa à?]
Hứa Phi nghiến răng nghiến lợi, hai tay múa trên bàn phím: [Cô hai chỉ muốn có một đứa con thôi, dịu dàng một chút không được sao! Có nhất thiết phải hành hạ cô ấy như vậy không!]
Mấy ngày trước lúc Nhiếp Thư Diêu gọi điện thoại kêu cứu, Hứa Cương mới phát hiện ra là cô mang thai giả, thông qua chuyện mang thai giả, Hứa Cương mới dễ dàng suy ra nguyên nhân kết quả - Nhiếp Thư Diêu muốn có một đứa con.
Sở dĩ cô muốn có con đơn giản là vì sau này Chu Đồ không thể có con, cô muốn mang thai một đứa con thật sự dưới danh nghĩa mang thai giả, từ đó lấy đứa bé đó làm con của cô và Chu Đồ.
Điều khiến Hứa Cương khó hiểu chính là, Chu Đạc đã đồng ý.
Lúc đầu, Hứa Cương còn tưởng rằng ông chủ máu lạnh cuối cùng cũng tốt bụng cứu em trai và em dâu tội nghiệp của mình, nhưng sau đó Hứa Cương nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Cùng lắm Chu Đạc chỉ xem Nhiếp Thư Diêu là công cụ để bộc lộ ham muốn tình dục trên giường, chẳng qua anh cho công cụ này cái quyền - đó là cô có thể sinh con cho anh.
Hứa Phi: [Anh trai, anh chết rồi à? Trả lời em đi!]
Hứa Cương cúi đầu trả lời tin nhắn, Chu Đạc nhướng mi liếc nhìn Hứa Cương, vị trợ lý vội vàng cất điện thoại vào túi, bước tới báo cáo lịch làm việc buổi chiều.
Trưa hôm nay Hứa Cương mới đến, thư ký trong phòng sếp gửi cho Hứa Cương mấy tin đồn truyền miệng, nói hôm nay sếp có chuyện không ổn, cũng không biết là ai chọc tức anh ấy, mới năm giờ sáng đã đến văn phòng, cô lao công bảo rằng anh ấy còn chạy trên máy chạy bộ hơn hai tiếng đồng hồ.
Hứa Cương xem xét hành trình từ trong ra ngoài, không biết từ tối qua đến sáng sớm hôm nay Chu Đạc đã gặp ai, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng đã nhận được giấy triệu tập của Chu Đạc, kêu cậu ngồi máy bay trở về.
Khi Hứa Cương xuống máy bay vào buổi trưa, chưa kịp ăn cơm đã vội đến văn phòng ông chủ để báo danh.
Thật ra Chu Đạc cũng giống như thường ngày, ngoại trừ vẻ mặt luôn lạnh lùng, khí áp tương đối thấp. Thời điểm thay quần áo và ra ngoài ăn tối với ông chủ Diệp Thăng, Hứa Cương chú ý đến một dấu vết nhỏ ở bên cạnh cổ anh, như bị răng cào rách ra vết máu, lại trông như vết xước.
Một vệt đỏ nhàn nhạt, cực kỳ nổi bật trên làn da trắng lạnh.
Chu Đạc dường như cũng đã chú ý tới, anh nhìn chằm chằm gương một lúc, nghiêng cằm, dùng ngón tay cái xoa xoa chỗ đó, cảnh tượng Nhiếp Thư Diêu nhầm anh với Chu Đồ lại hiện lên trong đầu, anh vô cảm nhìn vào gương, cài cúc cổ, thắt cà vạt.
Chỉ là khi bước ra khỏi văn phòng, mặt mày tối sầm của anh khiến người ta sợ hãi.
Nhiệt độ của máy điều hòa trung tâm luôn ở mức lạnh, Hứa Phi bước vào phòng phải rùng mình vì lạnh, cô tăng nhiệt độ lên, không dám bật đèn, chỉ đi đến mép giường, đưa tay sờ sờ trán Nhiếp Thư Diêu, sau khi xác nhận cô không bị bệnh liền xoay người rời đi.
Lúc này Nhiếp Thư Diêu mới động đậy, cô không còn chút sức lực nào, cố gượng dậy nhưng vẫn không được, cứ nằm trên giường, nửa khuôn mặt đè lên gối, mái tóc dài che khuất mắt và mũi, không thấy rõ biểu cảm, giọng nói cũng không thể thốt nên lời, mơ hồ kêu cái gì đó.
Hứa Phi không nghe rõ cô đang nói gì, bèn ghé sát tai cô hỏi: “Cô hai muốn uống nước hay đi vệ sinh?”
"Trở về... Phòng… Của tôi." Nhiếp Thư Diêu dùng hết sức phát ra âm thanh, cổ họng giống như bị ai cào qua, không thể nói chuyện bình thường được.
"Được rồi, cô hai, tạm thời đừng nói nữa, tôi đưa cô hai về phòng." Hứa Phi cuối cùng cũng hiểu lời cô nói, đi bật đèn trước, sau đó xốc chăn lên chuẩn bị đỡ cô dậy. Cũng vào lúc này, cô bác sĩ trẻ mới nhìn thấy trên người Nhiếp Thư Diêu đầy vết xanh tím.
Ngoài ra còn có một cái nút cắm vào cúc hoa của cô và một cự vật giả được nhét vào tiểu huyệt của cô.
Hứa Phi kinh hãi nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, không biết nên tránh đi hay giúp đỡ, mấy giây sau, cô bác sĩ trẻ hạ quyết tâm giúp Nhiếp Thư Diêu lấy mấy thứ đó ra. Khi nút cắm cúc hoa và cự vật giả bị rút ra, tinh dịch chưa kịp pha loãng từ từ chảy ra ngoài theo hai huyệt.
Cơ thể Nhiếp Thư Diêu run lên, lộ ra vết đỏ tím nổi bật ở giữa eo và bụng do dây lưng gây ra, hai cổ tay cũng bị thương, trên mông có vết đánh rõ ràng, trước ngực và sau lưng đầy vết hằn của dấu dây thừng.
Hứa Phi đắp lại chăn cho cô, hít vào một hơi, ôm Nhiếp Thư Diêu về phòng, đặt cô lên giường trước, sau đó đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, trong lúc Nhiếp Thư Diêu đang ngâm mình trong bồn tắm, cô nàng nhanh chân xuống lầu mang theo một ít đồ ăn thức uống rồi trở về đút vào miệng cô.
Đôi mắt của Nhiếp Thư Diêu rất đỏ, chắc đêm qua cô đã khóc rất lâu, mí mắt hơi sưng lên, cổ họng không nói được, bầu không khí có vẻ u ám và buồn bã. Hứa Phi giả vờ như không nhìn thấy gì, mở một bản nhạc nhẹ, vừa gội đầu cho Nhiếp Thư Diêu, vừa trò chuyện với cô về chuyện nhà cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đều là những chuyện vặt nhàm chán.
Cô nàng luôn có thể nói chuyện một cách sống động như thật, khi Nhiếp Thư Diêu ra khỏi bồn tắm, cô khàn giọng nói: "Cảm ơn."
Không hiểu sao Hứa Phi lại cảm thấy cô thật đáng thương, vươn tay ôm lấy cô.
Nhiếp Thư Diêu mệt mỏi vô cùng, ăn xong liền nằm trên giường ngủ suốt cả buổi chiều, Hứa Phi lên lầu đưa đồ ăn hai lần, thấy cô ôm bộ đồ ngủ của Chu Đồ trong tay ngủ li bì, cô nàng liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Cô nàng gửi tin nhắn cho Hứa Cương, mắng Chu Đạc là đồ cầm thú biến thái.
Một lúc sau Hứa Cương mới trả lời: [Không muốn làm nữa à?]
Hứa Phi nghiến răng nghiến lợi, hai tay múa trên bàn phím: [Cô hai chỉ muốn có một đứa con thôi, dịu dàng một chút không được sao! Có nhất thiết phải hành hạ cô ấy như vậy không!]
Mấy ngày trước lúc Nhiếp Thư Diêu gọi điện thoại kêu cứu, Hứa Cương mới phát hiện ra là cô mang thai giả, thông qua chuyện mang thai giả, Hứa Cương mới dễ dàng suy ra nguyên nhân kết quả - Nhiếp Thư Diêu muốn có một đứa con.
Sở dĩ cô muốn có con đơn giản là vì sau này Chu Đồ không thể có con, cô muốn mang thai một đứa con thật sự dưới danh nghĩa mang thai giả, từ đó lấy đứa bé đó làm con của cô và Chu Đồ.
Điều khiến Hứa Cương khó hiểu chính là, Chu Đạc đã đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu, Hứa Cương còn tưởng rằng ông chủ máu lạnh cuối cùng cũng tốt bụng cứu em trai và em dâu tội nghiệp của mình, nhưng sau đó Hứa Cương nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Cùng lắm Chu Đạc chỉ xem Nhiếp Thư Diêu là công cụ để bộc lộ ham muốn tình dục trên giường, chẳng qua anh cho công cụ này cái quyền - đó là cô có thể sinh con cho anh.
Hứa Phi: [Anh trai, anh chết rồi à? Trả lời em đi!]
Hứa Cương cúi đầu trả lời tin nhắn, Chu Đạc nhướng mi liếc nhìn Hứa Cương, vị trợ lý vội vàng cất điện thoại vào túi, bước tới báo cáo lịch làm việc buổi chiều.
Trưa hôm nay Hứa Cương mới đến, thư ký trong phòng sếp gửi cho Hứa Cương mấy tin đồn truyền miệng, nói hôm nay sếp có chuyện không ổn, cũng không biết là ai chọc tức anh ấy, mới năm giờ sáng đã đến văn phòng, cô lao công bảo rằng anh ấy còn chạy trên máy chạy bộ hơn hai tiếng đồng hồ.
Hứa Cương xem xét hành trình từ trong ra ngoài, không biết từ tối qua đến sáng sớm hôm nay Chu Đạc đã gặp ai, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng đã nhận được giấy triệu tập của Chu Đạc, kêu cậu ngồi máy bay trở về.
Khi Hứa Cương xuống máy bay vào buổi trưa, chưa kịp ăn cơm đã vội đến văn phòng ông chủ để báo danh.
Thật ra Chu Đạc cũng giống như thường ngày, ngoại trừ vẻ mặt luôn lạnh lùng, khí áp tương đối thấp. Thời điểm thay quần áo và ra ngoài ăn tối với ông chủ Diệp Thăng, Hứa Cương chú ý đến một dấu vết nhỏ ở bên cạnh cổ anh, như bị răng cào rách ra vết máu, lại trông như vết xước.
Một vệt đỏ nhàn nhạt, cực kỳ nổi bật trên làn da trắng lạnh.
Chu Đạc dường như cũng đã chú ý tới, anh nhìn chằm chằm gương một lúc, nghiêng cằm, dùng ngón tay cái xoa xoa chỗ đó, cảnh tượng Nhiếp Thư Diêu nhầm anh với Chu Đồ lại hiện lên trong đầu, anh vô cảm nhìn vào gương, cài cúc cổ, thắt cà vạt.
Chỉ là khi bước ra khỏi văn phòng, mặt mày tối sầm của anh khiến người ta sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro