Nhận Nhầm
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Khi Chu Đạc cởi thắt lưng và dây thừng ra, Nhiếp Thư Diêu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ bò.
Cô nằm trên giường, tinh dịch dọc theo cúc hoa chảy ra ngoài, hai chân cô hơi run, dâm thủy vẫn đang rỉ ra từ huyệt khẩu.
Chu Đạc liếc nhìn cô, giơ tay bế cô lên, bế vào phòng tắm để rửa sạch cơ thể.
Nhiếp Thư Diêu yếu ớt cạn kiệt sức lực, đứng cũng không vững, Chu Đạc mang một cái ghế đặt dưới vòi hoa sen, bảo cô ngồi trên ghế để rửa sạch, nhưng vừa tắm rửa xong, cổ tay của Nhiếp Thư Diêu đã bị còng da trói chặt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi bị bịt mắt, dòng nước ấm áp chảy xuống, đôi mắt mê người của cô bị làm mờ đi bởi dục vọng mãnh liệt, hai bên má đỏ bừng, những giọt nước trên mũi rơi xuống khóe môi, cô vô thức liếm môi, dưới chiếc cổ thon thả là những vết đỏ tím dày đặc do bị dây thừng bóp nghẹt.
Hình ảnh vừa thuần khiết vừa sắc tình.
Chu Đạc tắt vòi hoa sen, đôi mắt đen láy nhìn cô, còng cổ tay cô xong thì kéo cô vào bồn rửa, giữ gáy cô và ấn mặt cô vào gương, sau đó bóp lấy vòng eo thon gọn của cô, từ phía sau tiến vào.
Nhiếp Thư Diêu ngẩng cao cổ, đôi mắt lơ đãng nhìn người phụ nữ trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, trên mặt nửa đau khổ nửa vui sướng, cô cắn môi, trong cổ họng vẫn tràn ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Người đàn ông phía sau cao hơn cô rất nhiều, khuôn mặt với làn da trắng lạnh không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt vẫn đen tối như cũ. Những đường nét góc cạnh sắc bén như một con dao khiến ngũ quan trên khuôn mặt anh trở nên cực kỳ hung hãn, Nhiếp Thư Diêu vô thức co rút huyệt khẩu hai cái, người đàn ông hơi nhướng mày, liếc nhìn cô qua gương.
Cánh tay đầy gân xanh của anh đặt lên vai cô, kéo thẳng người cô về phía sau, bàn tay của người đàn ông ôm ngực và bụng cô từ phía sau, xương hông kề sát vào mông cô, eo hông đưa đẩy dữ dội, gậy thịt thô dài ra vào liên tục, bắn ra một lượng nhỏ dâm thủy.
Cổ tay bị còng tay cố định, bị kẹp sau gáy trong tư thế ôm đầu.
Cả người đều bị người đàn ông ôm vào trong ngực, Nhiếp Thư Diêu trốn không thoát.
Cô bị người đàn ông ra vào trong tư thế này cho đến khi đạt cao trào ba lần, sau đó cô bị ném lên ghế dựa để rửa sạch, vừa tắm rửa sạch sẽ xong, cô lại bị đè xuống giường và ân ái lần nữa.
Cự vật giả trong suốt như pha lê lần lượt lấp đầy các huyệt khẩu của cô, cô ngậm mút cự vật của người đàn ông vào miệng, cổ họng tắc nghẽn đến mức không thể phát ra âm thanh, người đàn ông ấn vào sau đầu cô, hông mạnh mẽ va chạm mấy chục cái, lúc này trong cổ họng cô chỉ có thể phát ra một tiếng rên yếu ớt.
Đang nửa đêm cô chưa tỉnh táo lắm, tưởng mình đang ngủ trong phòng nhưng gậy thịt của người đàn ông vẫn ra vào trong cơ thể, khoái cảm mãnh liệt nhưng ý thức lại lơ mơ, cô không thể hét lên hay nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài.
Mọi thứ xung quanh cô đều lâng lâng, cô có cảm giác như mình đang mơ.
Người đè lên cô hình như là Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu vui vẻ ôm cổ anh, ngẩng mặt hôn lên môi anh.
Trong lúc Chu Đạc quay đầu tránh né đã nhanh tay tóm lấy cổ Nhiếp Thư Diêu, ánh mắt của người phụ nữ mơ màng, rõ ràng là cô đã nhầm anh với Chu Đồ.
Có lẽ bị anh bóp quá mạnh, Nhiếp Thư Diêu từ từ tỉnh lại, hai tay vùng vẫy đánh vào cổ tay mấy cái.
Cô không còn chút sức lực nào, động tác đánh đập của cô giống như đang tán tỉnh.
“Tôi là ai?” Chu Đạc cúi xuống nhìn cô hỏi.
Gậy thịt trong cơ thể cô đang bành trướng, khiến Nhiếp Thư Diêu càng tỉnh táo hơn, cô bất lực nhìn người đàn ông trước mặt, không nhớ rõ mình vừa làm gì hay nói gì, dưới ánh mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, cô thều thào đáp lại: "Anh cả…"
Cơn giận đột nhiên dâng lên trong lòng Chu Đạc.
Sự tức giận này không phải là do Nhiếp Thư Diêu suýt hôn lên môi anh mà là do cô nhầm anh với Chu Đồ.
Anh lật người phụ nữ lại, tách rộng hai chân cô ra và ấn sang hai bên thành hình chữ M.
Sau đó hung hăng đâm vào cơ thể cô.
Thanh âm của Nhiếp Thư Diêu khàn khàn như sắp sụp đổ, cô muốn bật khóc nhưng cuối cùng tất cả những gì còn lại chỉ là há mồm thở dốc.
Cô nằm trên giường, tinh dịch dọc theo cúc hoa chảy ra ngoài, hai chân cô hơi run, dâm thủy vẫn đang rỉ ra từ huyệt khẩu.
Chu Đạc liếc nhìn cô, giơ tay bế cô lên, bế vào phòng tắm để rửa sạch cơ thể.
Nhiếp Thư Diêu yếu ớt cạn kiệt sức lực, đứng cũng không vững, Chu Đạc mang một cái ghế đặt dưới vòi hoa sen, bảo cô ngồi trên ghế để rửa sạch, nhưng vừa tắm rửa xong, cổ tay của Nhiếp Thư Diêu đã bị còng da trói chặt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi bị bịt mắt, dòng nước ấm áp chảy xuống, đôi mắt mê người của cô bị làm mờ đi bởi dục vọng mãnh liệt, hai bên má đỏ bừng, những giọt nước trên mũi rơi xuống khóe môi, cô vô thức liếm môi, dưới chiếc cổ thon thả là những vết đỏ tím dày đặc do bị dây thừng bóp nghẹt.
Hình ảnh vừa thuần khiết vừa sắc tình.
Chu Đạc tắt vòi hoa sen, đôi mắt đen láy nhìn cô, còng cổ tay cô xong thì kéo cô vào bồn rửa, giữ gáy cô và ấn mặt cô vào gương, sau đó bóp lấy vòng eo thon gọn của cô, từ phía sau tiến vào.
Nhiếp Thư Diêu ngẩng cao cổ, đôi mắt lơ đãng nhìn người phụ nữ trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, trên mặt nửa đau khổ nửa vui sướng, cô cắn môi, trong cổ họng vẫn tràn ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Người đàn ông phía sau cao hơn cô rất nhiều, khuôn mặt với làn da trắng lạnh không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt vẫn đen tối như cũ. Những đường nét góc cạnh sắc bén như một con dao khiến ngũ quan trên khuôn mặt anh trở nên cực kỳ hung hãn, Nhiếp Thư Diêu vô thức co rút huyệt khẩu hai cái, người đàn ông hơi nhướng mày, liếc nhìn cô qua gương.
Cánh tay đầy gân xanh của anh đặt lên vai cô, kéo thẳng người cô về phía sau, bàn tay của người đàn ông ôm ngực và bụng cô từ phía sau, xương hông kề sát vào mông cô, eo hông đưa đẩy dữ dội, gậy thịt thô dài ra vào liên tục, bắn ra một lượng nhỏ dâm thủy.
Cổ tay bị còng tay cố định, bị kẹp sau gáy trong tư thế ôm đầu.
Cả người đều bị người đàn ông ôm vào trong ngực, Nhiếp Thư Diêu trốn không thoát.
Cô bị người đàn ông ra vào trong tư thế này cho đến khi đạt cao trào ba lần, sau đó cô bị ném lên ghế dựa để rửa sạch, vừa tắm rửa sạch sẽ xong, cô lại bị đè xuống giường và ân ái lần nữa.
Cự vật giả trong suốt như pha lê lần lượt lấp đầy các huyệt khẩu của cô, cô ngậm mút cự vật của người đàn ông vào miệng, cổ họng tắc nghẽn đến mức không thể phát ra âm thanh, người đàn ông ấn vào sau đầu cô, hông mạnh mẽ va chạm mấy chục cái, lúc này trong cổ họng cô chỉ có thể phát ra một tiếng rên yếu ớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang nửa đêm cô chưa tỉnh táo lắm, tưởng mình đang ngủ trong phòng nhưng gậy thịt của người đàn ông vẫn ra vào trong cơ thể, khoái cảm mãnh liệt nhưng ý thức lại lơ mơ, cô không thể hét lên hay nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài.
Mọi thứ xung quanh cô đều lâng lâng, cô có cảm giác như mình đang mơ.
Người đè lên cô hình như là Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu vui vẻ ôm cổ anh, ngẩng mặt hôn lên môi anh.
Trong lúc Chu Đạc quay đầu tránh né đã nhanh tay tóm lấy cổ Nhiếp Thư Diêu, ánh mắt của người phụ nữ mơ màng, rõ ràng là cô đã nhầm anh với Chu Đồ.
Có lẽ bị anh bóp quá mạnh, Nhiếp Thư Diêu từ từ tỉnh lại, hai tay vùng vẫy đánh vào cổ tay mấy cái.
Cô không còn chút sức lực nào, động tác đánh đập của cô giống như đang tán tỉnh.
“Tôi là ai?” Chu Đạc cúi xuống nhìn cô hỏi.
Gậy thịt trong cơ thể cô đang bành trướng, khiến Nhiếp Thư Diêu càng tỉnh táo hơn, cô bất lực nhìn người đàn ông trước mặt, không nhớ rõ mình vừa làm gì hay nói gì, dưới ánh mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, cô thều thào đáp lại: "Anh cả…"
Cơn giận đột nhiên dâng lên trong lòng Chu Đạc.
Sự tức giận này không phải là do Nhiếp Thư Diêu suýt hôn lên môi anh mà là do cô nhầm anh với Chu Đồ.
Anh lật người phụ nữ lại, tách rộng hai chân cô ra và ấn sang hai bên thành hình chữ M.
Sau đó hung hăng đâm vào cơ thể cô.
Thanh âm của Nhiếp Thư Diêu khàn khàn như sắp sụp đổ, cô muốn bật khóc nhưng cuối cùng tất cả những gì còn lại chỉ là há mồm thở dốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro