Lại Đây
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
2024-07-24 22:31:43
Khi Nhiếp Thư Diêu trở lại bệnh viện thành phố, cô gặp Tống Chanh ở sảnh tầng một, Lỗ Thanh Á đi thang máy lên tầng sáu, dù chưa đến giờ thăm nhưng bà vẫn đứng ngoài cửa ICU chỉ để đợi vào chăm sóc Chu Đồ.
Tống Chanh là bác sĩ phẫu thuật tim, bình thường rất bận rộn, thỉnh thoảng được nghỉ ngơi cô ấy mới có thể hẹn Nhiếp Thư Diêu ra ngoài uống trà và ăn chút gì đó. Đêm qua trước khi đi ngủ, Nhiếp Thư Diêu gửi tin nhắn bảo cô ấy không cần phải đến cùng, nhưng Tống Chanh vẫn rất lo lắng, mới sáng sớm đã gửi tin nhắn hỏi thăm cô thế nào rồi.
Sau khi Nhiếp Thư Diêu kiểm tra xong, cô hẹn gặp Tống Chanh ở sảnh tầng một, trùng hợp đến giờ ăn trưa, hai người ra ngoài tìm một quán ăn yên tĩnh ngồi xuống gọi mấy món ăn. Lúc này Nhiếp Thư Diêu mới chọn lọc những chuyện có thể nói để kể cho cô ấy nghe.
Tống Chanh dặn dò cô phải cẩn thận, còn nói nếu tiếp tục nói dối như vậy, cùng lắm chỉ có thể lừa được trong bốn tháng đầu, đến lúc đó bụng cô sẽ to ra, lót bụng giả sẽ dễ bị phát hiện, có thể tìm cơ hội “sinh non” và kêu rằng đứa trẻ không còn nữa.
Nhiếp Thư Diêu không nói cho cô ấy biết kế hoạch khác của mình.
Chưa nói đến vi phạm đạo đức, cô không biết Tống Chanh có thể chấp nhận được hay không.
Cô gật đầu không tỏ ý kiến, hỏi dạo này Tống Chanh thế nào, có bạn trai chưa.
Từ khi đi học đến bây giờ Tống Chanh chưa từng yêu đương, bạn bè cùng trang lứa đã lập gia đình và có con từ lâu, nhưng cô ấy vẫn còn độc thân từ trong bụng mẹ. Gia đình bắt đầu sắp xếp những cuộc hẹn hò làm quen cho cô ấy, cô ấy đến một lần và kêu rằng đối phương quá xấu nên cô ấy không bao giờ đến đó nữa. Không phải cô ấy không muốn yêu đương, chỉ là theo cách nói của cô ấy, định mệnh là một thứ gì đó rất vi diệu, khoảnh khắc hai linh hồn va chạm sẽ cảm nhận được chân ái... Đáng tiếc cô nàng vẫn chưa gặp được người đàn ông có thể khiến cô nàng cảm nhận được sự rung động đó.
"Có điều cách đây không lâu, có một nam bác sĩ được chuyển từ bệnh viện khác đến, trông rất đẹp trai, có thể cạnh tranh với Chu Đồ nhà cậu đấy." Tống Chanh nói xong, lấy điện thoại ra cho Nhiếp Thư Diêu xem: "Nghe đồn anh ấy chuyển đến đây vì bạn gái. Khi bạn gái anh ấy thi đậu thạc sĩ và đến thành phố Bắc Thị học tập, anh ấy liền từ thành phố Nam Thị chuyển đến đây, có phải rất lãng mạn không?”
Nhiếp Thư Diêu nhìn thấy trong ảnh một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng, trong tay cầm báo cáo khám bệnh, đang cúi đầu nói chuyện với y tá, khuôn mặt trắng nõn đường nét nhã nhặn, trên sống mũi đeo mắt kính, khí chất quân tử lịch lãm, nơi ngực trái lộ ra một góc nhỏ bảng tên, chỉ có thể nhìn thấy tên của hắn: Thanh.
"Ừm, rất lãng mạn." Nhiếp Thư Diêu nhớ tới lúc học đại học, Chu Đồ cũng từng mượn áo khoác blouse của đàn anh lẻn vào phòng thí nghiệm chỉ để nói vài câu với cô, lúc ấy cô vẫn chưa biết hắn đang theo đuổi cô. Sau này lúc biết rồi, cô mới tự mình nhận ra thế nào là lãng mạn.
Khi Nhiếp Thư Diêu trở lại tầng sáu, Lỗ Thanh Á đang ở trong văn phòng chủ nhiệm và thảo luận với chủ nhiệm về vấn đề phẫu thuật cho Chu Đồ.
Trước đó Chu Đạc đã nói chuyện với chủ nhiệm, sau khi trao đổi qua lại, anh chỉ nói một câu ‘Để Chu Đồ tự mình quyết định’. Sau đó Lỗ Thanh Á hỏi Chu Đồ về mong muốn của hắn, thoát chết từ tay tử thần xem như mạng lớn rồi, bà không ngờ Chu Đồ vẫn nguyện ý mạo hiểm, đồng ý phẫu thuật.
Nhiếp Thư Diêu không chỉ sợ phẫu thuật có những rủi ro nhất định, mà còn sợ nếu Chu Đồ không tiến hành phẫu thuật sẽ bỏ lỡ cơ hội phục hồi.
Chỉ số sinh tồn của Chu Đồ cơ bản đã ổn định, ca phẫu thuật vốn định thực hiện một tuần trước đã bị hoãn lại cho đến bây giờ vì Lỗ Thanh Á không đồng ý. Bác sĩ chịu trách nhiệm chính và một số chủ nhiệm khoa thần kinh đã tổ chức một cuộc họp để thảo luận về phương án phẫu thuật, cuối cùng quyết định thực hiện ca phẫu thuật vào 8 giờ sáng hôm thứ Sáu.
Hôm nay là thứ Tư, trong hai ngày tới họ sẽ chuẩn bị đầy đủ trước ca phẫu thuật.
Bốn giờ chiều là thời gian thăm hỏi, Nhiếp Thư Diêu đi vào đọc sách cho Chu Đồ nghe trong nửa tiếng.
Giống như những gì họ thường làm ở nhà, Chu Đồ ngồi vẽ tranh còn cô sẽ ngồi bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng đọc được một câu hay cô sẽ đọc thành tiếng cho hắn nghe, Chu Đồ vừa vẽ vừa gật đầu, thậm chí còn ngẫu hứng lấy giấy Tuyên Thành mà ông nội tặng cho hắn, dùng bút và mực viết câu văn đó vào rồi đưa cho Nhiếp Thư Diêu, bảo cô hãy trân trọng giữ gìn cẩn thận, còn nói không lâu nữa sẽ trở thành bảo bối thư pháp cấp bậc cao thủ.
Nhiếp Thư Diêu sẽ cười nhạo hắn tự luyến, nhưng cô rất thích Chu Đồ như thế này, tràn đầy năng lượng và sức sống, mỗi biểu cảm đều khiến cô vô cùng thích thú.
Hắn sẽ khỏe lại, chắc chắn sẽ khỏe lại, cô tin là như vậy, nhưng vẫn không khỏi cách lớp khẩu trang mà cọ cọ má mình vào mu bàn tay của hắn.
Sau khi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Nhiếp Thư Diêu ngồi với Lỗ Thanh Á một lúc, Lỗ Thanh Á bảo cô về nghỉ ngơi, Nhiếp Thư Diêu khuyên bà đến phòng bệnh bên cạnh nằm nghỉ ngơi một lát, khuyên tới khuyên lui cũng không có ai muốn rời đi, hai người ngồi trên ghế nhìn Chu Đồ qua cửa sổ quan sát.
Khi tỉnh dậy, hắn luôn lặng lẽ nhìn hai người, thỉnh thoảng mỉm cười.
Chu Đồ trông giống mẹ mình - bà Lỗ Thanh Á, làn da trắng, lông mi dài, lúc cười có má lúm đồng tiền và một chiếc răng nanh nhỏ ở hàm răng bên phải.
Hắn cười rộ lên rất đẹp, nụ cười sạch sẽ và tỏa nắng, giống như một cậu bé lớn xác, có chút dễ thương.
Gần chín giờ đêm, Nhiếp Thư Diêu liên lạc với tài xế muốn về nhà, vừa đi tới cửa bệnh viện, đột nhiên gặp phải Chu Thư Phương, không biết có phải là trùng hợp hay không, hắn ta nói mình đến đến bệnh viện mua thuốc, hỏi Nhiếp Thư Diêu có xe tới đón không, nếu không thì hắn ta có thể đưa cô về.
Trời đã tối, Chu Thư Phương lại đứng gần như vậy, mùi nước hoa đàn ông trên người hắn ta xộc thẳng vào mũi, Nhiếp Thư Diêu cau mày, theo bản năng lùi lại một bước, vừa định từ chối liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen ngừng trước mặt mình, cửa sau mở ra, lộ ra khuôn mặt lãnh đạm của Chu Đạc.
Anh hơi nghiêng đầu sang, như thể không nhìn thấy Chu Thư Phương, chỉ nói với Nhiếp Thư Diêu: "Lại đây."
Sự khinh thường rõ như ban ngày.
Chu Thư Phương đành phải cắn răng chào hỏi: “Anh cả.”
Tuy chỉ sinh sau Chu Đạc hai ngày nhưng quy củ của nhà họ Chu rất nghiêm khắc nên khi gặp anh, hắn ta vẫn phải gọi Chu Đạc một tiếng anh cả.
Chu Đạc vờ như vừa nhìn thấy hắn ta, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, lúc Nhiếp Thư Diêu đi vòng qua bên kia để lên xe, anh nghiêng cằm, nhướng mi, nói với Chu Thư Phương: "Thay anh chào chú hai một tiếng."
Khí thế của Chu Đạc quá mạnh, chỉ cần ngồi đó cũng khiến Chu Thư Phương có cảm giác như đang bị cấp trên khiển trách, hắn ta cười nói "Vâng", lo lắng mình xuất hiện ở đây muộn như vậy sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Chu Đạc, hắn ta chủ động nói bố mình quan tâm Chu Đồ và Nhiếp Thư Diêu, nên hôm nay kêu mình tới giới thiệu cho Nhiếp Thư Diêu một bệnh viện phụ sản uy tín, tạo điều kiện thuận lợi cho cô khám thai sau này.
Lời trong lời ngoài đều thể hiện sự quan tâm của bố Chu Phổ đối với gia đình họ, đồng thời cũng không quên bày tỏ sự đóng góp của bản thân.
“Sợ chú hai không biết, tôi cũng có cổ phần trong bệnh viện đó.” Vẻ mặt Chu Đạc không cảm xúc, tâm trạng rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại có sức công phá giống như một quả bom, “Đương nhiên, vẫn thay tôi cảm ơn lòng tốt của chú ấy."
Nụ cười mà Chu Thư Phương cố gắng nặn ra gần như cứng đờ trên mặt.
"Chú hai cũng lớn tuổi rồi, để chú ấy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi." Chu Đạc liếc nhìn Chu Thư Phương, vẻ mặt luôn rất bình tĩnh, lời nói cũng rất bình thường, nhưng không hiểu sao Chu Thư Phương lại hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.
Rõ ràng là anh đang cảnh cáo bọn họ không nên tọc mạch xen vào chuyện gia đình người khác, nói không chừng Chu Đạc đã sớm biết bọn họ đang âm mưu gì, nhắc nhở bọn họ không nên giật dây gây rối, nếu không anh nhất định sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt.
Cổ họng Chu Thư Phương nghẹn lại, cúi đầu cười nói: “Vâng.”
Chu Đạc không nói nữa, chỉ quay đầu lại, tài xế ngầm hiểu ý liền nâng cửa sổ lên lái xe đi.
Chu Thư Phương đứng tại chỗ nắm chặt tay, nhưng không dám biểu lộ cảm xúc gì, đợi cho đến khi chiếc Bentley khuất bóng, lúc này mới đá một cái chai nhựa rỗng trên mặt đất cách đó bay hơn mười mét.
Tống Chanh là bác sĩ phẫu thuật tim, bình thường rất bận rộn, thỉnh thoảng được nghỉ ngơi cô ấy mới có thể hẹn Nhiếp Thư Diêu ra ngoài uống trà và ăn chút gì đó. Đêm qua trước khi đi ngủ, Nhiếp Thư Diêu gửi tin nhắn bảo cô ấy không cần phải đến cùng, nhưng Tống Chanh vẫn rất lo lắng, mới sáng sớm đã gửi tin nhắn hỏi thăm cô thế nào rồi.
Sau khi Nhiếp Thư Diêu kiểm tra xong, cô hẹn gặp Tống Chanh ở sảnh tầng một, trùng hợp đến giờ ăn trưa, hai người ra ngoài tìm một quán ăn yên tĩnh ngồi xuống gọi mấy món ăn. Lúc này Nhiếp Thư Diêu mới chọn lọc những chuyện có thể nói để kể cho cô ấy nghe.
Tống Chanh dặn dò cô phải cẩn thận, còn nói nếu tiếp tục nói dối như vậy, cùng lắm chỉ có thể lừa được trong bốn tháng đầu, đến lúc đó bụng cô sẽ to ra, lót bụng giả sẽ dễ bị phát hiện, có thể tìm cơ hội “sinh non” và kêu rằng đứa trẻ không còn nữa.
Nhiếp Thư Diêu không nói cho cô ấy biết kế hoạch khác của mình.
Chưa nói đến vi phạm đạo đức, cô không biết Tống Chanh có thể chấp nhận được hay không.
Cô gật đầu không tỏ ý kiến, hỏi dạo này Tống Chanh thế nào, có bạn trai chưa.
Từ khi đi học đến bây giờ Tống Chanh chưa từng yêu đương, bạn bè cùng trang lứa đã lập gia đình và có con từ lâu, nhưng cô ấy vẫn còn độc thân từ trong bụng mẹ. Gia đình bắt đầu sắp xếp những cuộc hẹn hò làm quen cho cô ấy, cô ấy đến một lần và kêu rằng đối phương quá xấu nên cô ấy không bao giờ đến đó nữa. Không phải cô ấy không muốn yêu đương, chỉ là theo cách nói của cô ấy, định mệnh là một thứ gì đó rất vi diệu, khoảnh khắc hai linh hồn va chạm sẽ cảm nhận được chân ái... Đáng tiếc cô nàng vẫn chưa gặp được người đàn ông có thể khiến cô nàng cảm nhận được sự rung động đó.
"Có điều cách đây không lâu, có một nam bác sĩ được chuyển từ bệnh viện khác đến, trông rất đẹp trai, có thể cạnh tranh với Chu Đồ nhà cậu đấy." Tống Chanh nói xong, lấy điện thoại ra cho Nhiếp Thư Diêu xem: "Nghe đồn anh ấy chuyển đến đây vì bạn gái. Khi bạn gái anh ấy thi đậu thạc sĩ và đến thành phố Bắc Thị học tập, anh ấy liền từ thành phố Nam Thị chuyển đến đây, có phải rất lãng mạn không?”
Nhiếp Thư Diêu nhìn thấy trong ảnh một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng, trong tay cầm báo cáo khám bệnh, đang cúi đầu nói chuyện với y tá, khuôn mặt trắng nõn đường nét nhã nhặn, trên sống mũi đeo mắt kính, khí chất quân tử lịch lãm, nơi ngực trái lộ ra một góc nhỏ bảng tên, chỉ có thể nhìn thấy tên của hắn: Thanh.
"Ừm, rất lãng mạn." Nhiếp Thư Diêu nhớ tới lúc học đại học, Chu Đồ cũng từng mượn áo khoác blouse của đàn anh lẻn vào phòng thí nghiệm chỉ để nói vài câu với cô, lúc ấy cô vẫn chưa biết hắn đang theo đuổi cô. Sau này lúc biết rồi, cô mới tự mình nhận ra thế nào là lãng mạn.
Khi Nhiếp Thư Diêu trở lại tầng sáu, Lỗ Thanh Á đang ở trong văn phòng chủ nhiệm và thảo luận với chủ nhiệm về vấn đề phẫu thuật cho Chu Đồ.
Trước đó Chu Đạc đã nói chuyện với chủ nhiệm, sau khi trao đổi qua lại, anh chỉ nói một câu ‘Để Chu Đồ tự mình quyết định’. Sau đó Lỗ Thanh Á hỏi Chu Đồ về mong muốn của hắn, thoát chết từ tay tử thần xem như mạng lớn rồi, bà không ngờ Chu Đồ vẫn nguyện ý mạo hiểm, đồng ý phẫu thuật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Thư Diêu không chỉ sợ phẫu thuật có những rủi ro nhất định, mà còn sợ nếu Chu Đồ không tiến hành phẫu thuật sẽ bỏ lỡ cơ hội phục hồi.
Chỉ số sinh tồn của Chu Đồ cơ bản đã ổn định, ca phẫu thuật vốn định thực hiện một tuần trước đã bị hoãn lại cho đến bây giờ vì Lỗ Thanh Á không đồng ý. Bác sĩ chịu trách nhiệm chính và một số chủ nhiệm khoa thần kinh đã tổ chức một cuộc họp để thảo luận về phương án phẫu thuật, cuối cùng quyết định thực hiện ca phẫu thuật vào 8 giờ sáng hôm thứ Sáu.
Hôm nay là thứ Tư, trong hai ngày tới họ sẽ chuẩn bị đầy đủ trước ca phẫu thuật.
Bốn giờ chiều là thời gian thăm hỏi, Nhiếp Thư Diêu đi vào đọc sách cho Chu Đồ nghe trong nửa tiếng.
Giống như những gì họ thường làm ở nhà, Chu Đồ ngồi vẽ tranh còn cô sẽ ngồi bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng đọc được một câu hay cô sẽ đọc thành tiếng cho hắn nghe, Chu Đồ vừa vẽ vừa gật đầu, thậm chí còn ngẫu hứng lấy giấy Tuyên Thành mà ông nội tặng cho hắn, dùng bút và mực viết câu văn đó vào rồi đưa cho Nhiếp Thư Diêu, bảo cô hãy trân trọng giữ gìn cẩn thận, còn nói không lâu nữa sẽ trở thành bảo bối thư pháp cấp bậc cao thủ.
Nhiếp Thư Diêu sẽ cười nhạo hắn tự luyến, nhưng cô rất thích Chu Đồ như thế này, tràn đầy năng lượng và sức sống, mỗi biểu cảm đều khiến cô vô cùng thích thú.
Hắn sẽ khỏe lại, chắc chắn sẽ khỏe lại, cô tin là như vậy, nhưng vẫn không khỏi cách lớp khẩu trang mà cọ cọ má mình vào mu bàn tay của hắn.
Sau khi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Nhiếp Thư Diêu ngồi với Lỗ Thanh Á một lúc, Lỗ Thanh Á bảo cô về nghỉ ngơi, Nhiếp Thư Diêu khuyên bà đến phòng bệnh bên cạnh nằm nghỉ ngơi một lát, khuyên tới khuyên lui cũng không có ai muốn rời đi, hai người ngồi trên ghế nhìn Chu Đồ qua cửa sổ quan sát.
Khi tỉnh dậy, hắn luôn lặng lẽ nhìn hai người, thỉnh thoảng mỉm cười.
Chu Đồ trông giống mẹ mình - bà Lỗ Thanh Á, làn da trắng, lông mi dài, lúc cười có má lúm đồng tiền và một chiếc răng nanh nhỏ ở hàm răng bên phải.
Hắn cười rộ lên rất đẹp, nụ cười sạch sẽ và tỏa nắng, giống như một cậu bé lớn xác, có chút dễ thương.
Gần chín giờ đêm, Nhiếp Thư Diêu liên lạc với tài xế muốn về nhà, vừa đi tới cửa bệnh viện, đột nhiên gặp phải Chu Thư Phương, không biết có phải là trùng hợp hay không, hắn ta nói mình đến đến bệnh viện mua thuốc, hỏi Nhiếp Thư Diêu có xe tới đón không, nếu không thì hắn ta có thể đưa cô về.
Trời đã tối, Chu Thư Phương lại đứng gần như vậy, mùi nước hoa đàn ông trên người hắn ta xộc thẳng vào mũi, Nhiếp Thư Diêu cau mày, theo bản năng lùi lại một bước, vừa định từ chối liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen ngừng trước mặt mình, cửa sau mở ra, lộ ra khuôn mặt lãnh đạm của Chu Đạc.
Anh hơi nghiêng đầu sang, như thể không nhìn thấy Chu Thư Phương, chỉ nói với Nhiếp Thư Diêu: "Lại đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự khinh thường rõ như ban ngày.
Chu Thư Phương đành phải cắn răng chào hỏi: “Anh cả.”
Tuy chỉ sinh sau Chu Đạc hai ngày nhưng quy củ của nhà họ Chu rất nghiêm khắc nên khi gặp anh, hắn ta vẫn phải gọi Chu Đạc một tiếng anh cả.
Chu Đạc vờ như vừa nhìn thấy hắn ta, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, lúc Nhiếp Thư Diêu đi vòng qua bên kia để lên xe, anh nghiêng cằm, nhướng mi, nói với Chu Thư Phương: "Thay anh chào chú hai một tiếng."
Khí thế của Chu Đạc quá mạnh, chỉ cần ngồi đó cũng khiến Chu Thư Phương có cảm giác như đang bị cấp trên khiển trách, hắn ta cười nói "Vâng", lo lắng mình xuất hiện ở đây muộn như vậy sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Chu Đạc, hắn ta chủ động nói bố mình quan tâm Chu Đồ và Nhiếp Thư Diêu, nên hôm nay kêu mình tới giới thiệu cho Nhiếp Thư Diêu một bệnh viện phụ sản uy tín, tạo điều kiện thuận lợi cho cô khám thai sau này.
Lời trong lời ngoài đều thể hiện sự quan tâm của bố Chu Phổ đối với gia đình họ, đồng thời cũng không quên bày tỏ sự đóng góp của bản thân.
“Sợ chú hai không biết, tôi cũng có cổ phần trong bệnh viện đó.” Vẻ mặt Chu Đạc không cảm xúc, tâm trạng rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại có sức công phá giống như một quả bom, “Đương nhiên, vẫn thay tôi cảm ơn lòng tốt của chú ấy."
Nụ cười mà Chu Thư Phương cố gắng nặn ra gần như cứng đờ trên mặt.
"Chú hai cũng lớn tuổi rồi, để chú ấy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi." Chu Đạc liếc nhìn Chu Thư Phương, vẻ mặt luôn rất bình tĩnh, lời nói cũng rất bình thường, nhưng không hiểu sao Chu Thư Phương lại hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.
Rõ ràng là anh đang cảnh cáo bọn họ không nên tọc mạch xen vào chuyện gia đình người khác, nói không chừng Chu Đạc đã sớm biết bọn họ đang âm mưu gì, nhắc nhở bọn họ không nên giật dây gây rối, nếu không anh nhất định sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt.
Cổ họng Chu Thư Phương nghẹn lại, cúi đầu cười nói: “Vâng.”
Chu Đạc không nói nữa, chỉ quay đầu lại, tài xế ngầm hiểu ý liền nâng cửa sổ lên lái xe đi.
Chu Thư Phương đứng tại chỗ nắm chặt tay, nhưng không dám biểu lộ cảm xúc gì, đợi cho đến khi chiếc Bentley khuất bóng, lúc này mới đá một cái chai nhựa rỗng trên mặt đất cách đó bay hơn mười mét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro