Chương 10
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
"Anh!" Nhiếp Thư Diêu vội vàng đứng dậy, cô đã nghĩ tới việc Chu Đạc sẽ từ chối nhưng không ngờ anh lại từ chối trực tiếp như vậy, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp, bên trong là một viên hồng ngọc do Lỗ Thanh Á tặng. Đối với Chu Đồ từ trước tới giờ bà ấy luôn thiện vị, món quà cũng là một viên hồng ngọc độc nhất vô nhị, nói rằng nó sẽ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và Nhiếp Thư Diêu sẽ tặng nó cho con dâu tương lai của mình.
"Cái này cho anh." Cô đuổi theo đến bàn làm việc, nhìn Chu Đạc ngồi xuống, cô nhanh chóng mở hộp hồng ngọc đặt lên bàn: “Em biết yêu cầu này thật sự rất vớ vẩn, em biết… Nhưng em thật sự không có cách nào khác, em chỉ có thể… Em chỉ có thể làm như vậy… Em chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ…"
Chu Đạc nhìn chằm chằm viên hồng ngọc trên bàn, cảm xúc khó phân biệt.
Viên hồng ngọc này là vật gia truyền của nhà họ Chu, Lỗ Thanh Á cực kỳ thiên vị, rõ ràng là Chu Đạc là người đấu tranh giành lại thiên hạ cho nhà họ Chu nhưng bà ấy lại dành hết tình yêu cho Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu yêu Chu Đồ tới tận xưởng tuy, còn cam tâm tình nguyện vì người kia làm ra chuyện trái luân thường đạo lý.
Đột nhiên anh ấy rất muốn biết, nếu Lỗ Thanh Á biết được sự thật sẽ có vẻ mặt như thế nào.
"Trong vòng năm phút, nếu như em có thể làm cho tôi có phản ứng." Chu Đạc nhìn Nhiếp Thư Diêu, ánh mắt tối đen như xuyên thấu trái tim cô: "Tôi sẽ đồng ý với yêu cầu này của em."
Có vẻ như đối phương đang cố ý trêu đùa cô.
Nhưng Nhiếp Thư Diêu lại không thấy được trên mặt anh một tia vui vẻ.
Cô có việc cầu xin người khác, đương nhiên sẽ không cò kè mặc cả. Đối phương lại giới hạn thời gian, chỉ cho năm phút, thần kinh của cô đã bị thời gian ức chế, thậm chí cô còn không thể giải phóng được sự bối rối và căng thẳng không cần thiết, cô chỉ do dự vài giây rồi sau đó lập tức bước tới trước mặt anh.
Chu Đạc đang ngồi trên ghế văn phòng, dù đang trong tư thế thoải mái nhưng vẫn có một cảm giác áp bức không thể bỏ qua, đôi chân dài bị ống quần che đi, đường nét rắn chắc bên dưới lộ ra qua lớp vải mỏng.
Cô ngồi xổm xuống đưa tay cởi khóa quần của anh.
Rất ít khi cô làm những việc như thế này, hầu hết mỗi lần cô làm tình với Chu Đồ đều là anh ấy chủ động. Hôn môi, ôm, vuốt ve, dành cho cô màn dạo đầu đầy đủ, cẩn thận và tỉ mỉ chăm sóc tới tất cả cảm nhận của cô, ngay cả khi cô đề nghị dùng miệng giúp anh ấy, nhiều lần anh ấy cũng không để cô làm, đơn giản bởi vì anh ấy nghĩ tới cảm nhận của cô, sợ cô khó chịu.
"Cái này cho anh." Cô đuổi theo đến bàn làm việc, nhìn Chu Đạc ngồi xuống, cô nhanh chóng mở hộp hồng ngọc đặt lên bàn: “Em biết yêu cầu này thật sự rất vớ vẩn, em biết… Nhưng em thật sự không có cách nào khác, em chỉ có thể… Em chỉ có thể làm như vậy… Em chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ…"
Chu Đạc nhìn chằm chằm viên hồng ngọc trên bàn, cảm xúc khó phân biệt.
Viên hồng ngọc này là vật gia truyền của nhà họ Chu, Lỗ Thanh Á cực kỳ thiên vị, rõ ràng là Chu Đạc là người đấu tranh giành lại thiên hạ cho nhà họ Chu nhưng bà ấy lại dành hết tình yêu cho Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu yêu Chu Đồ tới tận xưởng tuy, còn cam tâm tình nguyện vì người kia làm ra chuyện trái luân thường đạo lý.
Đột nhiên anh ấy rất muốn biết, nếu Lỗ Thanh Á biết được sự thật sẽ có vẻ mặt như thế nào.
"Trong vòng năm phút, nếu như em có thể làm cho tôi có phản ứng." Chu Đạc nhìn Nhiếp Thư Diêu, ánh mắt tối đen như xuyên thấu trái tim cô: "Tôi sẽ đồng ý với yêu cầu này của em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ như đối phương đang cố ý trêu đùa cô.
Nhưng Nhiếp Thư Diêu lại không thấy được trên mặt anh một tia vui vẻ.
Cô có việc cầu xin người khác, đương nhiên sẽ không cò kè mặc cả. Đối phương lại giới hạn thời gian, chỉ cho năm phút, thần kinh của cô đã bị thời gian ức chế, thậm chí cô còn không thể giải phóng được sự bối rối và căng thẳng không cần thiết, cô chỉ do dự vài giây rồi sau đó lập tức bước tới trước mặt anh.
Chu Đạc đang ngồi trên ghế văn phòng, dù đang trong tư thế thoải mái nhưng vẫn có một cảm giác áp bức không thể bỏ qua, đôi chân dài bị ống quần che đi, đường nét rắn chắc bên dưới lộ ra qua lớp vải mỏng.
Cô ngồi xổm xuống đưa tay cởi khóa quần của anh.
Rất ít khi cô làm những việc như thế này, hầu hết mỗi lần cô làm tình với Chu Đồ đều là anh ấy chủ động. Hôn môi, ôm, vuốt ve, dành cho cô màn dạo đầu đầy đủ, cẩn thận và tỉ mỉ chăm sóc tới tất cả cảm nhận của cô, ngay cả khi cô đề nghị dùng miệng giúp anh ấy, nhiều lần anh ấy cũng không để cô làm, đơn giản bởi vì anh ấy nghĩ tới cảm nhận của cô, sợ cô khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro