Chương 9
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
"Em muốn nhờ anh giúp đỡ..." Nhiếp Thư Diêu ép mình nhìn thẳng vào mắt đối phương, tim đập mạnh đến mức gần như cô không nghe rõ mình đang nói gì, chỉ lặp lại một câu: "Cho em một đứa con."
Trên mặt Chu Đạc không có chút cảm xúc nào, chỉ là lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đứa con?”
"Đúng vậy, đứa con." Nghĩ tới Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu bỗng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Anh biết không, anh ấy vẫn luôn muốn chết, ý chí muốn sống rất yếu, bác sĩ nói nếu còn tiếp tục như vậy sẽ rất bất lợi cho quá trình hồi phục của anh ấy, phải mau chóng giúp anh ấy điều chỉnh tốt tâm lý… Em lừa anh ấy nói mình đã mang thai, như vậy anh ấy mới có lý do để sống tiếp.”
"Tôi biết, cho dù cậu ấy có khả năng hồi phục, sau này cũng không có cơ hội làm cha nữa."
"Anh ấy rất mong muốn có được một đứa con, em cũng muốn thực hiện tâm nguyện của anh ấy." Nghĩ đến cảnh tượng Chu Đồ nằm trên giường bệnh, nước mắt đầy mặt, trong lòng cô cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, mang theo giọng điệu cầu xin xen lẫn với cảm giác chua xót không lời nào có thể diễn tả được: "Vì vậy, em tới gặp anh vì muốn được anh giúp đỡ."
Không khí im lặng.
Chu Đạc nhìn chằm chằm cô không nói một lời.
Đôi mắt của anh rất tối, chân mày thẳng tắp, có một loại cảm giác áp bức không thể bỏ qua, xương cốt của anh còn mảnh mai hơn Chu Đồ, nhìn anh vô cùng tinh anh trong bộ vest, trong hơi thở mang theo sự cao ngạo và kiêu căng, lúc nào cũng lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng vô tình.
Cũng giống như giờ phút này.
Nhiếp Thư Diêu không sợ anh nhưng cô cũng không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với anh, ngay cả khi ngồi cùng trên bàn ăn, cô vẫn tận dụng hết khả năng tránh khỏi tầm mắt của đối phương.
Một số người sinh ra đã có khí chất riêng, trong ánh mắt vẫn luôn mang theo tính công kích, giống như Chu Đạc.
Anh vừa ngước mắt lên, khí thế áp đảo lập tức tràn ngập: "Tôi có thể giúp gì?"
Nhiếp Thư Diêu không ngờ anh sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này.
Cô nhất thời ngơ ngác, ngạc nhiên chớp mắt hai cái, miệng hơi hé mở nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Chính là…” Cô hít một hơi, dũng cảm nói: “Làm với em…”
Rốt cuộc cô không thể nói ra từ kia, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
Chu Đạc đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của mình: “Tôi sẽ coi như hôm nay em chưa từng tới đây, cũng không nghe thấy những lời này, em đi đi.”
Trên mặt Chu Đạc không có chút cảm xúc nào, chỉ là lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đứa con?”
"Đúng vậy, đứa con." Nghĩ tới Chu Đồ, Nhiếp Thư Diêu bỗng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Anh biết không, anh ấy vẫn luôn muốn chết, ý chí muốn sống rất yếu, bác sĩ nói nếu còn tiếp tục như vậy sẽ rất bất lợi cho quá trình hồi phục của anh ấy, phải mau chóng giúp anh ấy điều chỉnh tốt tâm lý… Em lừa anh ấy nói mình đã mang thai, như vậy anh ấy mới có lý do để sống tiếp.”
"Tôi biết, cho dù cậu ấy có khả năng hồi phục, sau này cũng không có cơ hội làm cha nữa."
"Anh ấy rất mong muốn có được một đứa con, em cũng muốn thực hiện tâm nguyện của anh ấy." Nghĩ đến cảnh tượng Chu Đồ nằm trên giường bệnh, nước mắt đầy mặt, trong lòng cô cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi, mang theo giọng điệu cầu xin xen lẫn với cảm giác chua xót không lời nào có thể diễn tả được: "Vì vậy, em tới gặp anh vì muốn được anh giúp đỡ."
Không khí im lặng.
Chu Đạc nhìn chằm chằm cô không nói một lời.
Đôi mắt của anh rất tối, chân mày thẳng tắp, có một loại cảm giác áp bức không thể bỏ qua, xương cốt của anh còn mảnh mai hơn Chu Đồ, nhìn anh vô cùng tinh anh trong bộ vest, trong hơi thở mang theo sự cao ngạo và kiêu căng, lúc nào cũng lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng vô tình.
Cũng giống như giờ phút này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Thư Diêu không sợ anh nhưng cô cũng không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với anh, ngay cả khi ngồi cùng trên bàn ăn, cô vẫn tận dụng hết khả năng tránh khỏi tầm mắt của đối phương.
Một số người sinh ra đã có khí chất riêng, trong ánh mắt vẫn luôn mang theo tính công kích, giống như Chu Đạc.
Anh vừa ngước mắt lên, khí thế áp đảo lập tức tràn ngập: "Tôi có thể giúp gì?"
Nhiếp Thư Diêu không ngờ anh sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này.
Cô nhất thời ngơ ngác, ngạc nhiên chớp mắt hai cái, miệng hơi hé mở nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Chính là…” Cô hít một hơi, dũng cảm nói: “Làm với em…”
Rốt cuộc cô không thể nói ra từ kia, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
Chu Đạc đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của mình: “Tôi sẽ coi như hôm nay em chưa từng tới đây, cũng không nghe thấy những lời này, em đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro