Chương 47
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
Kể từ khi Chu Đồ gặp tai nạn, Nhiếp Thư Diêu chưa từng có một đêm ngon giấc, cô thường xuyên gặp ác mộng. Trong giấc mơ, hoặc là Chu Đồ được phủ một tấm vải trắng, hoặc là bác sĩ tháo khẩu trang ra rồi nói với cô: Xin lỗi, Chu thái thái, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Từ đêm đó trở đi, có lẽ vì bị Chu Đạc tra tấn quá dã man nên cô gần như không còn mộng mị nữa.
Nhưng đêm nay cô đã có một giấc mơ bản thân không thể tưởng tượng nổi.
Trong mơ, cô đang ngồi ở bàn ăn cùng người nhà họ Chu, Chu Đạc ngồi đối diện, vẫn vẻ mặt lãnh đạm như mọi khi, cổ áo cài cúc tỉ mỉ, cởi áo vest ra, chỉ mặc áo sơ mi, khi người đàn ông giơ tay lên, cánh tay của anh lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
Ăn tối xong, Chu Đạc chỉ ném cho cô một câu “lên trên”, sau đó anh bước từng bước lên lầu trước.
Rõ ràng Chu Đồ đang ngồi ở bên cạnh cô, anh ấy còn cười hỏi cô: "Anh cả tìm em làm gì vậy?"
Nhiếp Thư Diêu bất an lắc đầu: "Em không biết."
Trong lòng cô cũng có chút lo sợ và nghi ngờ, vì sao Chu Đồ đã tốt lên rồi mà cô còn phải ở đây.
Nhưng đôi chân của cô lại vô thức bước đi theo phía sau người đàn ông, Chu Đạc cầm điện thoại di động trong tay, đứng trên hành lang tối tăm nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói trầm thấp mơ hồ, khó có thể nghe rõ anh đang nói gì, hai ngón tay bên tay phải của anh kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc ửng cháy lên một đốm lửa nhỏ trong bóng tối.
Nhiếp Thư Diêu nghe thấy giọng nói của Chu Đạc, hình như đang gọi cô, cô đi về phía anh vài bước, người đàn ông đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ cô, ấn cô vào cửa, bàn tay to kéo, xé váy và quần lót của cô, vừa mới ăn no xong bị người khác xé rách váy khiến cô bị đau kêu một tiếng. Anh điên cuồng làm tình cùng cô, ván cửa bị động tác của hai người không ngừng rung lên theo.
Nhiếp Thư Diêu nghe thấy giọng nói của Chu Đồ từ dưới lầu truyền đến, hỏi cô khi nào thì xuống, anh ấy không nghe thấy cô trả lời, Chu Đồ lại đi lên lầu, tiếng giày thể thao bước từng bước lên bậc cầu thang cùng với tiếng Chu Đạc không ngừng va chạm vào nơi riêng tư giữa hai chân cô. Những âm thanh này chồng chéo lên nhau, Nhiếp Thư Diêu ngửa cổ khóc nức nở, cô nắm lấy cổ tay Chu Đạc, vừa khóc vừa nói anh dừng lại. Nhưng người đàn ông không những không dừng lại, ngược lại còn bịt chặt miệng của cô ra vào mãnh liệt hơn.
Bước chân của Chu Đồ đã tới tầng hai, anh ấy chỉ cần quay đầu lại lập tức có thể nhìn thấy vợ của mình đang bị anh cả đè ở trước cửa phòng điên cuồng mây mưa.
Đối phương điên cuồng chạy nước rút cùng với việc Nhiếp Thư Diêu vô cùng sợ hãi khiến cô sắp tới cao trào, cô run rẩy kêu lên nhưng mọi âm thanh đều bị lòng bàn tay của Chu Đạc che mất. Cô quay đầu lại nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Chu Đồ đang đứng ở đầu cầu thang cách đó không xa, anh ấy đang quay đầu nhìn về phía này, biểu tình trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Nhiếp Thư Diêu vừa khóc vừa hét lên chói tai, rồi cô tỉnh dậy.
Từ đêm đó trở đi, có lẽ vì bị Chu Đạc tra tấn quá dã man nên cô gần như không còn mộng mị nữa.
Nhưng đêm nay cô đã có một giấc mơ bản thân không thể tưởng tượng nổi.
Trong mơ, cô đang ngồi ở bàn ăn cùng người nhà họ Chu, Chu Đạc ngồi đối diện, vẫn vẻ mặt lãnh đạm như mọi khi, cổ áo cài cúc tỉ mỉ, cởi áo vest ra, chỉ mặc áo sơ mi, khi người đàn ông giơ tay lên, cánh tay của anh lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
Ăn tối xong, Chu Đạc chỉ ném cho cô một câu “lên trên”, sau đó anh bước từng bước lên lầu trước.
Rõ ràng Chu Đồ đang ngồi ở bên cạnh cô, anh ấy còn cười hỏi cô: "Anh cả tìm em làm gì vậy?"
Nhiếp Thư Diêu bất an lắc đầu: "Em không biết."
Trong lòng cô cũng có chút lo sợ và nghi ngờ, vì sao Chu Đồ đã tốt lên rồi mà cô còn phải ở đây.
Nhưng đôi chân của cô lại vô thức bước đi theo phía sau người đàn ông, Chu Đạc cầm điện thoại di động trong tay, đứng trên hành lang tối tăm nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói trầm thấp mơ hồ, khó có thể nghe rõ anh đang nói gì, hai ngón tay bên tay phải của anh kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc ửng cháy lên một đốm lửa nhỏ trong bóng tối.
Nhiếp Thư Diêu nghe thấy giọng nói của Chu Đạc, hình như đang gọi cô, cô đi về phía anh vài bước, người đàn ông đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ cô, ấn cô vào cửa, bàn tay to kéo, xé váy và quần lót của cô, vừa mới ăn no xong bị người khác xé rách váy khiến cô bị đau kêu một tiếng. Anh điên cuồng làm tình cùng cô, ván cửa bị động tác của hai người không ngừng rung lên theo.
Nhiếp Thư Diêu nghe thấy giọng nói của Chu Đồ từ dưới lầu truyền đến, hỏi cô khi nào thì xuống, anh ấy không nghe thấy cô trả lời, Chu Đồ lại đi lên lầu, tiếng giày thể thao bước từng bước lên bậc cầu thang cùng với tiếng Chu Đạc không ngừng va chạm vào nơi riêng tư giữa hai chân cô. Những âm thanh này chồng chéo lên nhau, Nhiếp Thư Diêu ngửa cổ khóc nức nở, cô nắm lấy cổ tay Chu Đạc, vừa khóc vừa nói anh dừng lại. Nhưng người đàn ông không những không dừng lại, ngược lại còn bịt chặt miệng của cô ra vào mãnh liệt hơn.
Bước chân của Chu Đồ đã tới tầng hai, anh ấy chỉ cần quay đầu lại lập tức có thể nhìn thấy vợ của mình đang bị anh cả đè ở trước cửa phòng điên cuồng mây mưa.
Đối phương điên cuồng chạy nước rút cùng với việc Nhiếp Thư Diêu vô cùng sợ hãi khiến cô sắp tới cao trào, cô run rẩy kêu lên nhưng mọi âm thanh đều bị lòng bàn tay của Chu Đạc che mất. Cô quay đầu lại nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Chu Đồ đang đứng ở đầu cầu thang cách đó không xa, anh ấy đang quay đầu nhìn về phía này, biểu tình trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Nhiếp Thư Diêu vừa khóc vừa hét lên chói tai, rồi cô tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro