Chương 48
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
Sau khi phát hiện ra mình đang nằm mơ, cô ngồi trên giường một lúc lâu để bản thân bình tĩnh lại, nhịp tim vẫn đập nhanh, ngón tay run rẩy kịch liệt, tới khi cô hoàn toàn bình tĩnh mới xốc chăn lên bước xuống giường. Lúc này, cô phát hiện người mình ướt đẫm, quần lót cũng ướt sũng.
Bắp chân của cô đau nhức, đi lại cũng đau, cô loay hoay một hồi lâu mới tắm xong, thay một chiếc váy dài cổ cao, bước xuống lầu ăn chút gì đó, Hứa Phỉ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng, Nhiếp Thư Diêu không muốn ăn nhưng mỗi loại cô đều thử mấy miếng, sau khi ăn xong không quên nói cảm ơn Hứa Phỉ.
Cảm ơn cô ấy vẫn luôn lo lắng, hết sức chăm sóc cho mình, mặc dù đây là công việc của cô ấy nhưng Nhiếp Thư Diêu vẫn cảm nhận được sự quan tâm của bạn bè từ cô ấy.
Ăn trưa xong, Nhiếp Thư Diêu dự định về nhà gặp bố mẹ, không ngờ vừa lái xe ra ngoài, cô đã nhìn thấy xe của Nhiếp gia ở góc đường, em trai cô Nhiếp Tinh Vĩnh đang ngồi ở ghế lái, còn ba mẹ cô thì đang ngồi ở ghế sau. Thật sự hai người họ rất muốn gặp cô, cũng biết cô không muốn gặp bọn họ, cho nên mỗi ngày bọn họ đều tới đây đợi, nhân lúc cô tới bệnh viện thăm Chu Đồ nhìn cô một cái.
Lúc Nhiếp Thư Diêu xuống xe, trong đầu cô nhất thời choáng váng, từ trước tới nay cô luôn là niềm hãnh diện trong mắt của ba mẹ, cô là sự tồn tại mà ba mẹ cô tự hào nhưng bây giờ, cô phải làm sao?
“Ba, mẹ.” Cô bước xuống xe, cách một lớp cửa kính, cô cúi đầu xin lỗi ba Nhiếp, mẹ Nhiếp: “Con xin lỗi đã làm ba mẹ lo lắng, con xin lỗi… Con thực sự xin lỗi."
Thật ra cô có rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như: Ba, ba nhất định phải chú ý tới sức khỏe của mình, mấy nữa trời trở lạnh nhớ mặc nhiều quần áo, uống ít rượu và tập thể dục nhiều hơn. Còn mẹ, sau này mẹ đừng lo lắng nữa, Nhiếp Tinh Vĩnh đã lớn rồi, đừng coi nó như một đứa trẻ nữa, phải chú ý đến bản thân hơn, ra ngoài du lịch nhiều hơn để thư giãn.
Nhưng cô lại không nói được gì, nhìn khuôn mặt tiều tụy mấy ngày nay của ba mẹ, cô xấu hổ đến mức bật khóc.
Thấy cô như vậy, mẹ Nhiếp xuống xe, ôm cô vào lòng khóc lóc thảm thiết, thấy hai mẹ con khóc như vậy, ba Nhiếp vừa lớn tiếng nói hai người đừng khóc nữa, vừa quay người lau đi giọt lên bên khóe mắt. Nhiếp Tinh Vĩnh cảm thấy trong lòng khó chịu, lấy khăn giấy xuống xe bước tới lau nước mắt cho mẹ, sau đó lại giúp chị gái lau nước mắt.
Cuối cùng, cậu ấy ôm hai người vào lòng, an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Mẹ, Đào Tử đang mang thai, không được khóc.”
“Đúng vậy, còn đang mang thai, đừng khóc.” Mẹ Nhiếp vội vàng lau nước mắt, sau đó liếc mắt nhìn Nhiếp Tinh Vĩnh: “Gọi chị, con đừng có mà không biết lớn nhỏ như thế.”
“Được, hai chị gái đừng khóc nữa.” Nhiếp Tinh Vĩnh cố ý xoa dịu bầu không khí.
Mẹ Nhiếp trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.
Bắp chân của cô đau nhức, đi lại cũng đau, cô loay hoay một hồi lâu mới tắm xong, thay một chiếc váy dài cổ cao, bước xuống lầu ăn chút gì đó, Hứa Phỉ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng, Nhiếp Thư Diêu không muốn ăn nhưng mỗi loại cô đều thử mấy miếng, sau khi ăn xong không quên nói cảm ơn Hứa Phỉ.
Cảm ơn cô ấy vẫn luôn lo lắng, hết sức chăm sóc cho mình, mặc dù đây là công việc của cô ấy nhưng Nhiếp Thư Diêu vẫn cảm nhận được sự quan tâm của bạn bè từ cô ấy.
Ăn trưa xong, Nhiếp Thư Diêu dự định về nhà gặp bố mẹ, không ngờ vừa lái xe ra ngoài, cô đã nhìn thấy xe của Nhiếp gia ở góc đường, em trai cô Nhiếp Tinh Vĩnh đang ngồi ở ghế lái, còn ba mẹ cô thì đang ngồi ở ghế sau. Thật sự hai người họ rất muốn gặp cô, cũng biết cô không muốn gặp bọn họ, cho nên mỗi ngày bọn họ đều tới đây đợi, nhân lúc cô tới bệnh viện thăm Chu Đồ nhìn cô một cái.
Lúc Nhiếp Thư Diêu xuống xe, trong đầu cô nhất thời choáng váng, từ trước tới nay cô luôn là niềm hãnh diện trong mắt của ba mẹ, cô là sự tồn tại mà ba mẹ cô tự hào nhưng bây giờ, cô phải làm sao?
“Ba, mẹ.” Cô bước xuống xe, cách một lớp cửa kính, cô cúi đầu xin lỗi ba Nhiếp, mẹ Nhiếp: “Con xin lỗi đã làm ba mẹ lo lắng, con xin lỗi… Con thực sự xin lỗi."
Thật ra cô có rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như: Ba, ba nhất định phải chú ý tới sức khỏe của mình, mấy nữa trời trở lạnh nhớ mặc nhiều quần áo, uống ít rượu và tập thể dục nhiều hơn. Còn mẹ, sau này mẹ đừng lo lắng nữa, Nhiếp Tinh Vĩnh đã lớn rồi, đừng coi nó như một đứa trẻ nữa, phải chú ý đến bản thân hơn, ra ngoài du lịch nhiều hơn để thư giãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô lại không nói được gì, nhìn khuôn mặt tiều tụy mấy ngày nay của ba mẹ, cô xấu hổ đến mức bật khóc.
Thấy cô như vậy, mẹ Nhiếp xuống xe, ôm cô vào lòng khóc lóc thảm thiết, thấy hai mẹ con khóc như vậy, ba Nhiếp vừa lớn tiếng nói hai người đừng khóc nữa, vừa quay người lau đi giọt lên bên khóe mắt. Nhiếp Tinh Vĩnh cảm thấy trong lòng khó chịu, lấy khăn giấy xuống xe bước tới lau nước mắt cho mẹ, sau đó lại giúp chị gái lau nước mắt.
Cuối cùng, cậu ấy ôm hai người vào lòng, an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Mẹ, Đào Tử đang mang thai, không được khóc.”
“Đúng vậy, còn đang mang thai, đừng khóc.” Mẹ Nhiếp vội vàng lau nước mắt, sau đó liếc mắt nhìn Nhiếp Tinh Vĩnh: “Gọi chị, con đừng có mà không biết lớn nhỏ như thế.”
“Được, hai chị gái đừng khóc nữa.” Nhiếp Tinh Vĩnh cố ý xoa dịu bầu không khí.
Mẹ Nhiếp trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro