Chương 49
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
Có Nhiếp Tinh Vĩnh ở đây nói đùa, bầu không khí tốt hơn rất nhiều, Nhiếp Thư Diêu ngồi trong xe, cùng ba mẹ nói chuyện ngắn gọn về kế hoạch tương lai, cũng muốn trấn an hai người họ, cô đã cân nhắc rất kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định.
Tuy rằng ba Nhiếp không đồng ý nhưng cũng không phản đối, chỉ nói sau này nếu cô cảm thấy mệt mỏi, bất cứ lúc nào đều có thể về nhà.
Nhiếp Thư Diêu gật đầu đồng ý.
Nhiếp Tinh Vĩnh lái xe đưa ba mẹ quay về trước, Nhiếp Thư Diêu đứng ở nơi đó nhìn chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, cô nhìn một lúc rồi chậm rãi cúi người về hướng ba mẹ vừa rời đi, một giọt nước mắt theo động tác cúi người của cô rơi xuống đất.
Cô cảm thấy mình rất may mắn khi có được ba mẹ yêu thương mình như vậy.
Cô cũng cảm thấy có lỗi vì khiến ba mẹ phải đau lòng.
Nhiếp Thư Diêu gặp chú hai của Chu Đồ là Chu Phổ cùng con trai lớn Chu Thư Phương và con trai thứ hai Chu Phổ là Chu Khúc Nhiên trên tầng sáu của bệnh viện, bên cạnh còn có hai vệ sĩ đi cùng.
Có lẽ có mấy người bọn họ tới thăm Chu Đồ, đang nói chuyện với Lỗ Thanh Á, khi nhìn thấy Nhiếp Thư Diêu từ thang máy đi ra, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn về phía này.
Nhiếp Thư Diêu cảm thấy căng thẳng, đồng thời vô cùng lo lắng vết ngấn trên cổ sẽ bị người khác nhìn thấy, cũng may hôm nay cô mặc một chiếc váy cao cổ, nhìn trong gương cũng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn. Cô cố gắng đè nén cảm giác lo lắng trong lòng, đi tới trước mắt mấy người họ, trước tiên chào hỏi chú hai của Chu Đồ, sau đó là hai người anh họ.
Những năm đầu, Chu Phổ cùng với ba của Chu Đồ sang Hồng Kông làm việc, sau này ba Chu Đồ chuyển nhà đến Bắc thị, lúc đó hầu hết những người làm ăn cùng đều là người nhà họ Chu, vì thế những người khác cũng bắt đầu đi theo rồi định cư lại ở Bắc thị.
Năm năm trước, ba của Chu Đồ đột nhiên lên cơn đau tim qua đời ở nhà, lúc đó ông mới chỉ năm mươi bảy tuổi. Chỉ một năm sau, ông nội của Chu Đồ cũng cưỡi hạc chầu trời, bà nội Chu Đồ vì quá đau lòng được con gái đưa sang Anh cho khuây khỏa. Kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, Lỗ Thanh Á luôn giữ bí mật chuyện này với bà nội Chu Đồ, không nói cho bà ấy biết, sợ bà bị đả kích không chịu nổi.
Việc kinh doanh trang sức của nhà họ Chu đã được giao hoàn toàn cho Chu Đạc từ năm năm trước, kể từ thời điểm đó, Chu Đạc cắt đứt chuỗi hợp tác với nhà chú hai và tạo ra thương hiệu của riêng mình. Chỉ trong vòng ba năm, thương hiệu ban đầu đã tạo dựng được danh tiếng và trở thành một trong ba ông trùm trang sức hàng đầu ở Bắc thị.
Chu Phổ dường như cũng không dự đoán được Chu Đạc lại có thể mở rộng kinh doanh trang sức với quy mô lớn như vậy, đồng thời ông ta rất hối hận khi rút lui khỏi công việc kinh doanh. Tuy nhiên sau đó ông ta lại âm thầm muốn đưa hai con trai của mình vào công ty của Chu Đạc để đảm nhận các chức vụ quan trọng nhưng lại bị đối phương từ chối.
Tuy rằng ba Nhiếp không đồng ý nhưng cũng không phản đối, chỉ nói sau này nếu cô cảm thấy mệt mỏi, bất cứ lúc nào đều có thể về nhà.
Nhiếp Thư Diêu gật đầu đồng ý.
Nhiếp Tinh Vĩnh lái xe đưa ba mẹ quay về trước, Nhiếp Thư Diêu đứng ở nơi đó nhìn chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, cô nhìn một lúc rồi chậm rãi cúi người về hướng ba mẹ vừa rời đi, một giọt nước mắt theo động tác cúi người của cô rơi xuống đất.
Cô cảm thấy mình rất may mắn khi có được ba mẹ yêu thương mình như vậy.
Cô cũng cảm thấy có lỗi vì khiến ba mẹ phải đau lòng.
Nhiếp Thư Diêu gặp chú hai của Chu Đồ là Chu Phổ cùng con trai lớn Chu Thư Phương và con trai thứ hai Chu Phổ là Chu Khúc Nhiên trên tầng sáu của bệnh viện, bên cạnh còn có hai vệ sĩ đi cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ có mấy người bọn họ tới thăm Chu Đồ, đang nói chuyện với Lỗ Thanh Á, khi nhìn thấy Nhiếp Thư Diêu từ thang máy đi ra, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn về phía này.
Nhiếp Thư Diêu cảm thấy căng thẳng, đồng thời vô cùng lo lắng vết ngấn trên cổ sẽ bị người khác nhìn thấy, cũng may hôm nay cô mặc một chiếc váy cao cổ, nhìn trong gương cũng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn. Cô cố gắng đè nén cảm giác lo lắng trong lòng, đi tới trước mắt mấy người họ, trước tiên chào hỏi chú hai của Chu Đồ, sau đó là hai người anh họ.
Những năm đầu, Chu Phổ cùng với ba của Chu Đồ sang Hồng Kông làm việc, sau này ba Chu Đồ chuyển nhà đến Bắc thị, lúc đó hầu hết những người làm ăn cùng đều là người nhà họ Chu, vì thế những người khác cũng bắt đầu đi theo rồi định cư lại ở Bắc thị.
Năm năm trước, ba của Chu Đồ đột nhiên lên cơn đau tim qua đời ở nhà, lúc đó ông mới chỉ năm mươi bảy tuổi. Chỉ một năm sau, ông nội của Chu Đồ cũng cưỡi hạc chầu trời, bà nội Chu Đồ vì quá đau lòng được con gái đưa sang Anh cho khuây khỏa. Kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, Lỗ Thanh Á luôn giữ bí mật chuyện này với bà nội Chu Đồ, không nói cho bà ấy biết, sợ bà bị đả kích không chịu nổi.
Việc kinh doanh trang sức của nhà họ Chu đã được giao hoàn toàn cho Chu Đạc từ năm năm trước, kể từ thời điểm đó, Chu Đạc cắt đứt chuỗi hợp tác với nhà chú hai và tạo ra thương hiệu của riêng mình. Chỉ trong vòng ba năm, thương hiệu ban đầu đã tạo dựng được danh tiếng và trở thành một trong ba ông trùm trang sức hàng đầu ở Bắc thị.
Chu Phổ dường như cũng không dự đoán được Chu Đạc lại có thể mở rộng kinh doanh trang sức với quy mô lớn như vậy, đồng thời ông ta rất hối hận khi rút lui khỏi công việc kinh doanh. Tuy nhiên sau đó ông ta lại âm thầm muốn đưa hai con trai của mình vào công ty của Chu Đạc để đảm nhận các chức vụ quan trọng nhưng lại bị đối phương từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro