Chương 15
2024-10-12 17:18:37
Hiện tại anh chỉ cảm thấy có lỗi với vợ mình.
Anh để Phục Hoa chịu uất ức.
Anh suy nghĩ một lúc mới nói: “Vợ?”
Phục Hoa không trả lời, Hạng Chấn bước tới nhìn, Phục Hoa đã nhắm mắt ngủ rồi, không biết là do trong chăn quá nóng hay bởi vì vừa mới làm xong mà tóc cô ướt nhẹp.
Hạng Chấn bế cô lên, Phục Hoa tỉnh lại, giọng nói hơi khàn, “Sao vậy?”
“Anh đưa em đi tắm.” Hạng Chấn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, tưởng rằng cô uất ức nên mới khóc, không nhịn được cúi xuống hôn lên mặt cô, “Vợ ơi, anh xin lỗi.”
Phục Hoa vô cùng áy náy, cô căn bản không dám nói với Hạng Chấn biết mình bị Hạng Huân chơi khóc.
Hạng Huân đã tắm rửa xong, câu đi ra ngoài, đang đứng uống nước trước bình lọc nước, Hạng Chấn trực tiếp bế Phục Hoa vào phòng tắm, cách một cánh cửa, Hạng Huân chỉ nghe thấy giọng nói của Hạng Chấn, anh hỏi Phục Hoa nước nóng hay lạnh, Phục Hoa nói rất nhỏ, căn bản không nghe thấy gì.
Uống xong cốc nước, cậu cầm cốc đứng đó một lúc, khi về phòng, đi ngang qua phòng của Hạng Chấn và Phục Hoa, cậu liếc mắt nhìn, ga giường đã được thay mới, nhưng chỉ cần nhìn thấy chiếc giường kia, cậu có thể hồi tưởng lại cảnh mình vừa mới ở trên giường điên cuồng đụ Phục Hoa.
Phía dưới lại nóng lên.
Cậu xoay người đi vào phòng, ngồi vào bàn, lấy một cuốn sách ra đọc.
Vẫn chưa 10 giờ, lúc trước, mỗi lần cậu đến đây, cứ đến 9 giờ rưỡi là Phục Hoa sẽ mang bữa khuya cho cậu, đôi khi là một tô mì, đôi khi là một bát canh sườn, đôi khi là một đĩa hoa quả, thậm chí còn hâm nóng một cốc sữa cho cậu trước khi đi ngủ.
Cô rất dịu dàng, ân cần, biết tai nghe của cậu bị hỏng nên đã mua cho cậu một chiếc tai nghe mới, đặt nó lên bàn.
Cô biết cậu thích ăn gì, không thích ăn gì, mỗi lần cậu ghé qua, cô sẽ nấu một bàn bao gồm những món cậu thích ăn.
Hạng Huân ngồi ở bàn, sách chưa đọc được mấy trang, trong đầu chỉ nghĩ đến Phục Hoa.
Cô cười rất đẹp, làn da trắng, ánh mắt dịu dàng, khi khóc cũng xinh đẹp, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt hóa thành sương mù, cắn môi bất lực nhìn cậu, gọi tên cậu…
Hạng Huân lại cứng.
Cậu gấp sách lại, đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, tìm một chai nước lạnh rồi uống hết gần nửa chai.
Liếc mắt qua, cậu thoáng nhìn thấy một dãy sữa tươi mới được bày bên cánh tủ lạnh, cậu xoay người nhìn phòng của Hạng Chấn và Phục Hoa, liếm răng.
Một sự thôi thúc dâng trào không thể giải thích được từ tận đáy lòng.
Cậu muốn đi vào ôm Phục Hoa, cùng nhau ngủ.
Buổi tối Hạng Huân ngủ không ngon giấc nên buổi sáng dậy muộn, Hạng Chấn đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại Phục Hoa, cô đang phân loại rau thịt mới mua buổi sáng ở trong bếp.
Hạng Huân rửa mặt xong liền ngồi vài bàn ăn, Phục Hoa bưng một phần bữa sáng và một cốc sữa nóng cho cậu.
Hạng Huân cảm ơn, Phục Hoa cũng không nhìn cậu, đưa cho cậu xong liền xoay người đi vào trong bếp, tiếp tục bận rộn.
Sau khi cậu ăn xong, Phục Hoa đi tới dọn dẹp, Hạng Huân đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, Phục Hoa giật mình, cô dùng sức kéo về nhưng không làm gì được, căng thẳng nhìn cậu: “Hạng Huân?”
“Để em.” Cậu đứng dậy, cầm cái đĩa và cốc rời đi, khi đi ngang qua người cô, cậu nói nhỏ.
“Chị nghỉ ngơi đi.”
“Chị dâu.”
Anh để Phục Hoa chịu uất ức.
Anh suy nghĩ một lúc mới nói: “Vợ?”
Phục Hoa không trả lời, Hạng Chấn bước tới nhìn, Phục Hoa đã nhắm mắt ngủ rồi, không biết là do trong chăn quá nóng hay bởi vì vừa mới làm xong mà tóc cô ướt nhẹp.
Hạng Chấn bế cô lên, Phục Hoa tỉnh lại, giọng nói hơi khàn, “Sao vậy?”
“Anh đưa em đi tắm.” Hạng Chấn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, tưởng rằng cô uất ức nên mới khóc, không nhịn được cúi xuống hôn lên mặt cô, “Vợ ơi, anh xin lỗi.”
Phục Hoa vô cùng áy náy, cô căn bản không dám nói với Hạng Chấn biết mình bị Hạng Huân chơi khóc.
Hạng Huân đã tắm rửa xong, câu đi ra ngoài, đang đứng uống nước trước bình lọc nước, Hạng Chấn trực tiếp bế Phục Hoa vào phòng tắm, cách một cánh cửa, Hạng Huân chỉ nghe thấy giọng nói của Hạng Chấn, anh hỏi Phục Hoa nước nóng hay lạnh, Phục Hoa nói rất nhỏ, căn bản không nghe thấy gì.
Uống xong cốc nước, cậu cầm cốc đứng đó một lúc, khi về phòng, đi ngang qua phòng của Hạng Chấn và Phục Hoa, cậu liếc mắt nhìn, ga giường đã được thay mới, nhưng chỉ cần nhìn thấy chiếc giường kia, cậu có thể hồi tưởng lại cảnh mình vừa mới ở trên giường điên cuồng đụ Phục Hoa.
Phía dưới lại nóng lên.
Cậu xoay người đi vào phòng, ngồi vào bàn, lấy một cuốn sách ra đọc.
Vẫn chưa 10 giờ, lúc trước, mỗi lần cậu đến đây, cứ đến 9 giờ rưỡi là Phục Hoa sẽ mang bữa khuya cho cậu, đôi khi là một tô mì, đôi khi là một bát canh sườn, đôi khi là một đĩa hoa quả, thậm chí còn hâm nóng một cốc sữa cho cậu trước khi đi ngủ.
Cô rất dịu dàng, ân cần, biết tai nghe của cậu bị hỏng nên đã mua cho cậu một chiếc tai nghe mới, đặt nó lên bàn.
Cô biết cậu thích ăn gì, không thích ăn gì, mỗi lần cậu ghé qua, cô sẽ nấu một bàn bao gồm những món cậu thích ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạng Huân ngồi ở bàn, sách chưa đọc được mấy trang, trong đầu chỉ nghĩ đến Phục Hoa.
Cô cười rất đẹp, làn da trắng, ánh mắt dịu dàng, khi khóc cũng xinh đẹp, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt hóa thành sương mù, cắn môi bất lực nhìn cậu, gọi tên cậu…
Hạng Huân lại cứng.
Cậu gấp sách lại, đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, tìm một chai nước lạnh rồi uống hết gần nửa chai.
Liếc mắt qua, cậu thoáng nhìn thấy một dãy sữa tươi mới được bày bên cánh tủ lạnh, cậu xoay người nhìn phòng của Hạng Chấn và Phục Hoa, liếm răng.
Một sự thôi thúc dâng trào không thể giải thích được từ tận đáy lòng.
Cậu muốn đi vào ôm Phục Hoa, cùng nhau ngủ.
Buổi tối Hạng Huân ngủ không ngon giấc nên buổi sáng dậy muộn, Hạng Chấn đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại Phục Hoa, cô đang phân loại rau thịt mới mua buổi sáng ở trong bếp.
Hạng Huân rửa mặt xong liền ngồi vài bàn ăn, Phục Hoa bưng một phần bữa sáng và một cốc sữa nóng cho cậu.
Hạng Huân cảm ơn, Phục Hoa cũng không nhìn cậu, đưa cho cậu xong liền xoay người đi vào trong bếp, tiếp tục bận rộn.
Sau khi cậu ăn xong, Phục Hoa đi tới dọn dẹp, Hạng Huân đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, Phục Hoa giật mình, cô dùng sức kéo về nhưng không làm gì được, căng thẳng nhìn cậu: “Hạng Huân?”
“Để em.” Cậu đứng dậy, cầm cái đĩa và cốc rời đi, khi đi ngang qua người cô, cậu nói nhỏ.
“Chị nghỉ ngơi đi.”
“Chị dâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro