Em Buông Ra
2024-10-12 17:18:37
Phục Hoa đi vào phòng tắm rửa tay rồi về phòng ngủ một giấc.
Thời tiết hơi nóng nên cô bật điều hòa, có lẽ do tối qua mơ nhiều quá nên hôm nay cô cực kỳ buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ mất, ngủ một giấc đến giữa trưa mới rời giường đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra tình cờ đụng phải Hạng Huân.
Phục Hoa không biêt vì sao mình không dám nhìn cậu, cô đứng sang một bên, Hạng Huân lại đưa tay lau giọt nước dính trên cằm giúp cô.
Cô giật mình, vô thức lùi về phía sau một bước, cơ thể dựa vào khung cửa, Hạng Huân theo sát, tiến về phía trước vài bước, một tay giữ cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của cô, cậu cúi đầu xuống hôn cô.
“Hạng Huân!” Cô sợ hãi hét lên, đưa tay đẩy cậu ra.
Hạng Huân nắm lấy hai tay cô, đưa ta sau lưng, ôm cả người cô vào trong ngực, đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô, cắn mút lưỡi cô.
Môi cậu rất mềm, lưỡi hơi nóng, hơi thở sạch sẽ đặc trưng của con trai.
Phục Hoa bị hôm mạnh đến mức chân tay run rẩy, tim đập dữ dội, cô dùng sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thoát ra được, nước mắt rơi xuống vì sợ hãi.
Cô hoang mang vô cùng, cảm giác như mình đang lén ngoại tình với người đàn ông khác sau lưng chồng.
Tiếng mút liếm rõ ràng vang bên tai, Phục Hoa cảm nhận được hơi nóng từ trong cơ thể trào ra ngoài, cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cô giãy giụa, hét lên một lần nữa: “Hạng Huân…Em buông chị ra!”
Cậu hơi lùi lại, giọng nói kèm theo tiếng thở dốc ướt át: “Ừm.”
Phục Hoa không ngừng lấy tay lau miệng, nghiêng đầu trốn tránh cậu: “Anh trai em sẽ về ngay.”
Cậu vẫn đang đè cô, con ngươi đen nhánh rơi xuống mặt cô, khàn giọng nói: “Chị sẽ nói cho anh trai em sao?”
Lông mi của Phục Hoa run rẩy, cô không dám nhìn cậu, chỉ cúi đầu nói: “Em tránh ra, chị sẽ không nói với anh trai em.”
Hạng Huân tựa hồ đang cười, khóe môi hơi cong lên thành một đường vòng cung.
“Chị dâu.” Cậu cúi đầu nhìn cô, dưới vầng trán là đôi mắt đen nhánh, không nhìn ra cảm xúc, nhưng giọng nói khàn hơn bình thường rất nhiều: “Tại sao chị không nói cho anh ấy biết?”
Trái tim của Phục Hoa run lên, cô không biết phải trả lời như thế nào.
“Tại sao?” Cậu lại hỏi.
Phục Hoa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cậu, khí thế của cô lập tức biến mất.
“Chị, chị phải đi nấu cơm.” Cô đưa tay đẩy cậu, đôi mắt vẫn không dám nhìn cậu, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng.
Hạng Huân buông tay cho cô đi, cậu bước vào phòng tắm, qua gương nhìn thấy quần mình đang dựng đứng.
Khoảng 10 phút nữa anh trai sẽ về nhà, Hạng Huân rửa mặt, chờ ham muốn lắng xuống mới đi về phòng đọc sách.
Hạng Chấn mua hoa về nhà, vừa vào nhà liền nói chuyện với Phục Hoa, trêu chọc cô để cô vui vẻ.
Khi Hạng Huân mở cửa, cậu nhìn thấy Phục Hoa bị Hạng Chấn ôm vào trong lòng ngực, hôn cô trong bếp, Phục Hoa nghe thấy tiếng động, cô vội vàng đẩy Hạng Chấn, tiếp tục thái rau.
Hạng Huân ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm bó hoa màu trắng trên bàn, hỏi Hạng Chấn: “Anh hái ở đâu vậy?”
“Mẹ kiếp, anh chú mua đấy.” Hiện tại Hạng Chấn hơi khó xử với Hạng Huân, bởi vì Hạng Huân thông minh, chỉ cần nhìn thấy anh mua hoa, chắc chắn sẽ đoán được anh áy náy với Phục Hoa nên mới mua hoa để bù đắp.
Hạng Huân không vạch trần tâm tư của anh trai, chỉ nói; “Chị dâu không thích loại hoa này.”
“Sai rồi, chị dâu em thích hoa này.” Hạng Chấn kiêu ngạo nói: “Vừa rồi cô ấy còn khen hoa này đẹp.”
“Thật sao?” Hạng Huân nhìn Phục Hoa trong bếp, dáng vẻ rất khẩn trương, có lẽ nghe thấy hai anh em đang thảo luận về mình, động tác thái rau cũng chậm lại.
“Có khả năng.” Cậu đưa tay bẻ một cánh hoa nhỏ màu trắng, xoa nhẹ, ngón tay vuốt ve những cánh hoa màu trắng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Chị ấy còn thích loại hoa khác.”
Hạng Chấn cau mày nói: “Hoa gì?”
Phục Hoa ở trong bếp ngẩng đầu nhìn qua.
Khuôn mặt của Hạng Huân rất thanh tú, trắng hơn nhiều so với Hạng Chấn, khuôn mặt còn có nét sắc sảo, góc cạnh đặc trưng của tuổi trẻ, đôi mắt phượng thon dài rũ xuống, đang chăm chú nghịch cánh hoa màu trắng trong tay.
“Anh, có rất nhiều hoa đẹp.” Cậu lấy giấy lau tay, ngẩng đầu nhìn Hạng Chấn, “Chị dâu thích hoa khác cũng là chuyện bình thường.”
Tim Phục Hoa đập thình thịch.
Cuối cùng cô cũng hiểu.
Thời tiết hơi nóng nên cô bật điều hòa, có lẽ do tối qua mơ nhiều quá nên hôm nay cô cực kỳ buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ mất, ngủ một giấc đến giữa trưa mới rời giường đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra tình cờ đụng phải Hạng Huân.
Phục Hoa không biêt vì sao mình không dám nhìn cậu, cô đứng sang một bên, Hạng Huân lại đưa tay lau giọt nước dính trên cằm giúp cô.
Cô giật mình, vô thức lùi về phía sau một bước, cơ thể dựa vào khung cửa, Hạng Huân theo sát, tiến về phía trước vài bước, một tay giữ cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của cô, cậu cúi đầu xuống hôn cô.
“Hạng Huân!” Cô sợ hãi hét lên, đưa tay đẩy cậu ra.
Hạng Huân nắm lấy hai tay cô, đưa ta sau lưng, ôm cả người cô vào trong ngực, đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô, cắn mút lưỡi cô.
Môi cậu rất mềm, lưỡi hơi nóng, hơi thở sạch sẽ đặc trưng của con trai.
Phục Hoa bị hôm mạnh đến mức chân tay run rẩy, tim đập dữ dội, cô dùng sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thoát ra được, nước mắt rơi xuống vì sợ hãi.
Cô hoang mang vô cùng, cảm giác như mình đang lén ngoại tình với người đàn ông khác sau lưng chồng.
Tiếng mút liếm rõ ràng vang bên tai, Phục Hoa cảm nhận được hơi nóng từ trong cơ thể trào ra ngoài, cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cô giãy giụa, hét lên một lần nữa: “Hạng Huân…Em buông chị ra!”
Cậu hơi lùi lại, giọng nói kèm theo tiếng thở dốc ướt át: “Ừm.”
Phục Hoa không ngừng lấy tay lau miệng, nghiêng đầu trốn tránh cậu: “Anh trai em sẽ về ngay.”
Cậu vẫn đang đè cô, con ngươi đen nhánh rơi xuống mặt cô, khàn giọng nói: “Chị sẽ nói cho anh trai em sao?”
Lông mi của Phục Hoa run rẩy, cô không dám nhìn cậu, chỉ cúi đầu nói: “Em tránh ra, chị sẽ không nói với anh trai em.”
Hạng Huân tựa hồ đang cười, khóe môi hơi cong lên thành một đường vòng cung.
“Chị dâu.” Cậu cúi đầu nhìn cô, dưới vầng trán là đôi mắt đen nhánh, không nhìn ra cảm xúc, nhưng giọng nói khàn hơn bình thường rất nhiều: “Tại sao chị không nói cho anh ấy biết?”
Trái tim của Phục Hoa run lên, cô không biết phải trả lời như thế nào.
“Tại sao?” Cậu lại hỏi.
Phục Hoa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cậu, khí thế của cô lập tức biến mất.
“Chị, chị phải đi nấu cơm.” Cô đưa tay đẩy cậu, đôi mắt vẫn không dám nhìn cậu, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng.
Hạng Huân buông tay cho cô đi, cậu bước vào phòng tắm, qua gương nhìn thấy quần mình đang dựng đứng.
Khoảng 10 phút nữa anh trai sẽ về nhà, Hạng Huân rửa mặt, chờ ham muốn lắng xuống mới đi về phòng đọc sách.
Hạng Chấn mua hoa về nhà, vừa vào nhà liền nói chuyện với Phục Hoa, trêu chọc cô để cô vui vẻ.
Khi Hạng Huân mở cửa, cậu nhìn thấy Phục Hoa bị Hạng Chấn ôm vào trong lòng ngực, hôn cô trong bếp, Phục Hoa nghe thấy tiếng động, cô vội vàng đẩy Hạng Chấn, tiếp tục thái rau.
Hạng Huân ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm bó hoa màu trắng trên bàn, hỏi Hạng Chấn: “Anh hái ở đâu vậy?”
“Mẹ kiếp, anh chú mua đấy.” Hiện tại Hạng Chấn hơi khó xử với Hạng Huân, bởi vì Hạng Huân thông minh, chỉ cần nhìn thấy anh mua hoa, chắc chắn sẽ đoán được anh áy náy với Phục Hoa nên mới mua hoa để bù đắp.
Hạng Huân không vạch trần tâm tư của anh trai, chỉ nói; “Chị dâu không thích loại hoa này.”
“Sai rồi, chị dâu em thích hoa này.” Hạng Chấn kiêu ngạo nói: “Vừa rồi cô ấy còn khen hoa này đẹp.”
“Thật sao?” Hạng Huân nhìn Phục Hoa trong bếp, dáng vẻ rất khẩn trương, có lẽ nghe thấy hai anh em đang thảo luận về mình, động tác thái rau cũng chậm lại.
“Có khả năng.” Cậu đưa tay bẻ một cánh hoa nhỏ màu trắng, xoa nhẹ, ngón tay vuốt ve những cánh hoa màu trắng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Chị ấy còn thích loại hoa khác.”
Hạng Chấn cau mày nói: “Hoa gì?”
Phục Hoa ở trong bếp ngẩng đầu nhìn qua.
Khuôn mặt của Hạng Huân rất thanh tú, trắng hơn nhiều so với Hạng Chấn, khuôn mặt còn có nét sắc sảo, góc cạnh đặc trưng của tuổi trẻ, đôi mắt phượng thon dài rũ xuống, đang chăm chú nghịch cánh hoa màu trắng trong tay.
“Anh, có rất nhiều hoa đẹp.” Cậu lấy giấy lau tay, ngẩng đầu nhìn Hạng Chấn, “Chị dâu thích hoa khác cũng là chuyện bình thường.”
Tim Phục Hoa đập thình thịch.
Cuối cùng cô cũng hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro