Chương 25
2024-10-12 17:18:37
Lần đầu tiên Hạng Huân gặp Phục Hoa, lúc ấy cô mặc váy màu đỏ, đuôi váy thêu một bông hoa hồng xinh đẹp.
Khi đó Hạng Chấn và Phục Hoa mới đang chuẩn bị đính hôn, Phục Hoa nhìn thấy Hạng Huân vẫn hơi khách sáo. Sau khi rót trà đưa trái cây cho cậu, cô hỏi thêm cậu muốn ăn gì nữa không để cô đi mua.
Cô cười rất dịu dàng, làn da trắng trẻo, giọng nói nhỏ nhẹ, đứng trước Hạng Chấn cao lớn thô kệch trông giống như như con chim nhỏ nép vào người anh.
Sau khi kết hôn, cô không mặc lại chiếc váy màu đỏ tươi sáng kia nữa.
Hạng Huân nhớ rõ cô rất chiếc váy đó, cô chỉ mặc nó vào những dịp quan trọng, bao gồm ngày đính hôn, ngày đi đăng ký kết hôn, ngày về nhà cha mẹ đẻ sau
khi kết hôn.
Sở dĩ cậu nhớ rõ như vậy là bởi vì Hạng Chấn thích quay video gửi vào nhóm gia đình, thỉnh thoảng Phục Hoa nở nụ cười tươi xuất hiện cùng với chiếc váy đỏ rực đó.
Hạng Huân giơ tay tắt bếp, Phục Hoa nhân cơ hội muốn chạy nhưng bị cậu nắm lấy cổ tay, kéo vào trong lòng ngực một lần nữa, cậu đè cô ở trước bồn rửa, cô ra sức né tránh, phía sau là lọ hoa hồng đỏ đã được cắt sửa kỹ càng, chúng đang nở rộ trong chiếc bình thủy tinh, có cả hương hoa thơm thoang thoảng tỏ khắp phòng.
Hạng Huân cúi đầu nhìn hoa hồng đỏ, nhỏ giọng hỏi cô: "Chị thích không?"
"Không thích." Phục Hoa nghiêng đầu không nhìn cậu, hai tay để trước ngực cậu, bày ra tư thế kháng cự.
Trên cái cổ trắng nõn hiện lên dấu hôn rõ ràng, có lẽ là đêm qua, cũng có thể là sáng hôm nay, tóm lại là do Hạng Chấn để lại.
Cậu dùng ngón cái cọ dấu hôn kia, Phục Hoa bất giác rụt vai, dùng sức chống lên bụng cậu, giọng cũng run run: "Hạng Huân..."
Hạng Huân cúi đầu hôn xuống, bao phủ vùng da có dấu hôn, liếm láp nhẹ nhàng.
Phục Hoa dùng sức đẩy cậu, lại bị cậu nắm lấy hai tay đè ra đằng sau, cậu liếm dấu hôn xong thì dọc theo cằm hôn lên môi cô lần nữa, đầu lưỡi nóng hổi luồn vào, cuốn lấy đầu lưỡi cô, đảo loạn cắn nuốt.
Phục Hoa bị hôn đến mức thở không ra hơi, cổ họng bật ra tiếng nức nở, kèm theo tiếng thở dốc, giốnh như cố tình rên rỉ đầy quyến rũ.
Hạng Huân vừa hôn cô vừa dùng tay cởi quần áo của cô, dây tạp dề bị tay cậu nhẹ nhàng cởi xuống, năm ngón tay luồn vào trong chiếc váy dài, lướt dọc theo vòng eo tiến lên trên cởi áo lót.
"Hạng Huân..." Phục Hoa đang muốn bỏ trốn thì môi đột nhiên bị cắn mạnh, cô đau đớn kêu lên, hai bàn tay của người đàn ông luồn vào, vừa sờ soạng vừa cởi áo lót của cô.
Cậu bóp bầu ngực, ngón cái ác ý vuốt ve núm vú cương cứng.
Sống lưng của Phục Hoa run lập cập, cổ họng không khỏi bật ra âm thanh: "Đừng...ưm..."
Chàng trai kéo tạp dề của cô sang một bên, để lộ một bên ngực trắng trẻo, cậu cúi đầu liếm hôn, cái lưỡi thô dày lướt qua núm vú, hàm răng khẽ cắn nhẹ.
Phục Hoa không nhịn được mà rên rỉ, cô đẩy đầu cậu ra: "Hạng Huân..."
Hạng Huân đang ngậm núm vú ngẩng đầu nhìn cô, da cậu rất trắng, ánh đèn trong phòng bếp thiên về sắc lạnh, chúng chiếu lên khuôn mặt cậu khiến cậu trở nên sắc bén hơn, đôi mắt lạnh lùng giờ phút này cũng nhiễm đầy tình dục, đôi môi mỏng sáng lấp lánh. Cậu nhả đầu vú đỏ tươi ra, sau đó ngậm lấy một lần nữa, vừa nhìn cô vừa mút cắn đầu vú.
Phục Hoa bị hình ảnh này kích thích, thân dưới chảy không ít hơi nóng, cô kẹp chân, dùng sức lắc đầu, nức nở cầu xin: "Hạng Huân...Đừng làm như vậy."
Hạng Huân cởi quần lót của cô, ngón tay tiến vào quần lót, sờ phải một mảng dâm thủy ướt át.
"Chị dâu." Cậu quết ngón tay dính nước lên môi cô, khàn giọng nói, "Trước khi muốn nói dối thì phải tiêu hủy chứng cứ."
Cậu dễ dàng nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô về phía hoa hồng đỏ, sau đó lại quay về đối diện với mình.
Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt đang né tránh của Phục Hoa, khàn giọng nói:
"Rõ ràng chị rất thích."
Khi đó Hạng Chấn và Phục Hoa mới đang chuẩn bị đính hôn, Phục Hoa nhìn thấy Hạng Huân vẫn hơi khách sáo. Sau khi rót trà đưa trái cây cho cậu, cô hỏi thêm cậu muốn ăn gì nữa không để cô đi mua.
Cô cười rất dịu dàng, làn da trắng trẻo, giọng nói nhỏ nhẹ, đứng trước Hạng Chấn cao lớn thô kệch trông giống như như con chim nhỏ nép vào người anh.
Sau khi kết hôn, cô không mặc lại chiếc váy màu đỏ tươi sáng kia nữa.
Hạng Huân nhớ rõ cô rất chiếc váy đó, cô chỉ mặc nó vào những dịp quan trọng, bao gồm ngày đính hôn, ngày đi đăng ký kết hôn, ngày về nhà cha mẹ đẻ sau
khi kết hôn.
Sở dĩ cậu nhớ rõ như vậy là bởi vì Hạng Chấn thích quay video gửi vào nhóm gia đình, thỉnh thoảng Phục Hoa nở nụ cười tươi xuất hiện cùng với chiếc váy đỏ rực đó.
Hạng Huân giơ tay tắt bếp, Phục Hoa nhân cơ hội muốn chạy nhưng bị cậu nắm lấy cổ tay, kéo vào trong lòng ngực một lần nữa, cậu đè cô ở trước bồn rửa, cô ra sức né tránh, phía sau là lọ hoa hồng đỏ đã được cắt sửa kỹ càng, chúng đang nở rộ trong chiếc bình thủy tinh, có cả hương hoa thơm thoang thoảng tỏ khắp phòng.
Hạng Huân cúi đầu nhìn hoa hồng đỏ, nhỏ giọng hỏi cô: "Chị thích không?"
"Không thích." Phục Hoa nghiêng đầu không nhìn cậu, hai tay để trước ngực cậu, bày ra tư thế kháng cự.
Trên cái cổ trắng nõn hiện lên dấu hôn rõ ràng, có lẽ là đêm qua, cũng có thể là sáng hôm nay, tóm lại là do Hạng Chấn để lại.
Cậu dùng ngón cái cọ dấu hôn kia, Phục Hoa bất giác rụt vai, dùng sức chống lên bụng cậu, giọng cũng run run: "Hạng Huân..."
Hạng Huân cúi đầu hôn xuống, bao phủ vùng da có dấu hôn, liếm láp nhẹ nhàng.
Phục Hoa dùng sức đẩy cậu, lại bị cậu nắm lấy hai tay đè ra đằng sau, cậu liếm dấu hôn xong thì dọc theo cằm hôn lên môi cô lần nữa, đầu lưỡi nóng hổi luồn vào, cuốn lấy đầu lưỡi cô, đảo loạn cắn nuốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Hoa bị hôn đến mức thở không ra hơi, cổ họng bật ra tiếng nức nở, kèm theo tiếng thở dốc, giốnh như cố tình rên rỉ đầy quyến rũ.
Hạng Huân vừa hôn cô vừa dùng tay cởi quần áo của cô, dây tạp dề bị tay cậu nhẹ nhàng cởi xuống, năm ngón tay luồn vào trong chiếc váy dài, lướt dọc theo vòng eo tiến lên trên cởi áo lót.
"Hạng Huân..." Phục Hoa đang muốn bỏ trốn thì môi đột nhiên bị cắn mạnh, cô đau đớn kêu lên, hai bàn tay của người đàn ông luồn vào, vừa sờ soạng vừa cởi áo lót của cô.
Cậu bóp bầu ngực, ngón cái ác ý vuốt ve núm vú cương cứng.
Sống lưng của Phục Hoa run lập cập, cổ họng không khỏi bật ra âm thanh: "Đừng...ưm..."
Chàng trai kéo tạp dề của cô sang một bên, để lộ một bên ngực trắng trẻo, cậu cúi đầu liếm hôn, cái lưỡi thô dày lướt qua núm vú, hàm răng khẽ cắn nhẹ.
Phục Hoa không nhịn được mà rên rỉ, cô đẩy đầu cậu ra: "Hạng Huân..."
Hạng Huân đang ngậm núm vú ngẩng đầu nhìn cô, da cậu rất trắng, ánh đèn trong phòng bếp thiên về sắc lạnh, chúng chiếu lên khuôn mặt cậu khiến cậu trở nên sắc bén hơn, đôi mắt lạnh lùng giờ phút này cũng nhiễm đầy tình dục, đôi môi mỏng sáng lấp lánh. Cậu nhả đầu vú đỏ tươi ra, sau đó ngậm lấy một lần nữa, vừa nhìn cô vừa mút cắn đầu vú.
Phục Hoa bị hình ảnh này kích thích, thân dưới chảy không ít hơi nóng, cô kẹp chân, dùng sức lắc đầu, nức nở cầu xin: "Hạng Huân...Đừng làm như vậy."
Hạng Huân cởi quần lót của cô, ngón tay tiến vào quần lót, sờ phải một mảng dâm thủy ướt át.
"Chị dâu." Cậu quết ngón tay dính nước lên môi cô, khàn giọng nói, "Trước khi muốn nói dối thì phải tiêu hủy chứng cứ."
Cậu dễ dàng nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô về phía hoa hồng đỏ, sau đó lại quay về đối diện với mình.
Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt đang né tránh của Phục Hoa, khàn giọng nói:
"Rõ ràng chị rất thích."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro