Bởi Vì Em Muốn...
2024-10-12 17:18:37
Trước khi Hạng Chấn đi, Phục Hoa chuẩn bị cho anh hai bộ quần áo, dặn anh nhất định phải thay, chờ đến khi về nhà thì đưa cô giặt, phải ăn mặc gọng gàng sạch sẽ trước mặt lãnh đạo, đừng để bị mất mặt.
Hạng Chấn cười đồng ý.
Phục Hoa nói dự báo thời tiết thông báo khả năng chỗ đó trời mưa, dặn dò Hạng Chấn mang ô theo, Hạng Chấn nói mình lái xe nên không cần ô, tuy nhiên Phục Hoa cứ nhất quyết nói nhỡ đâu phải dùng đến.
Rõ ràng Hạng Chấn định đi tay không, đến khi ra khỏi cửa lại vác cái túi to, bên trong ngoại trừ quần áo ra còn có ô, khăn lông, dép lê, cốc.
Phục Hoa tiễn anh xuống dưới lầu, nhắc nhở anh một lần nữa: "Anh lái xe từ từ tôi, chú ý an toàn."
"Anh biết rồi vợ." Trái tim của Hạng Chấn ấm áp, anh kéo cô vào trong lòng, ôm hôn cô, "Đột nhiên không muốn đi nữa."
Phục Hoa cười khẽ đẩy anh.
Chuyện Hạng Chấn đi Bắc Kinh không ai nói với Hạng Huân, tình cờ Hạng Chấn vừa ăn cơm tối xong thì cha mẹ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình gần đây, biết anh đi công tác Bắc Kinh thì dặn dò vài câu, sau đó họ nhớ đến con trai út, hai người lập tức Biết anh đang đi Bắc Kinh công tác liền dặn dò vài câu. Sau đó nhớ tới đứa con trai khác của mình, hai người lại gọi điện hỏi việc học hành ở trường của cậu, hỏi xem cậu đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè năm nay hay chưa.
Lúc Hạng Huân nhận được điện thoại, cậu mới đi ra từ phòng tắm trong ký túc xá, trên đầu phủ khăn lông. Cậu lau qua hai cái, thỉnh thoảng "vâng" xem như đáp lại cha mẹ đầu dây điện thoại bên kia.
Mãi cho đến khi mẹ nói ở đầu dây bên kia: "Anh trai đi công tác ở Bắc Kinh, công việc của anh trai con vất vả, sau này con nhất định phải tìm một công ty lớn, đừng vào nam ra bắc như anh con, không những phải đi công tác nơi này nơi kia, đã vất vả rồi mà tiền cũng không kiếm được bao nhiêu..."
Hạng Huân hàm hồ trả lời, ném khăn lông trên đầu lên giường. Sau khi cúp điện thoại, Hạng Huân hỏi bạn cùng phòng: "Sáng mai là tiết của ai?"
"Lão Dương, sao vậy? Cậu muốn trốn học à?"
Hạng Huân cầm điện thoại đi ra ngoài: "Điểm danh hộ tớ."
"Mẹ kiếp, gương mặt này của cậu ai dám điểm danh hộ cậu chứ?" Bạn cùng phòng thấy cậu không quay đầu, đuổi theo vài bước, "Này này này, nhà cậu có chuyện gì sao mà cậu gấp thế?"
Hạng Huân đeo tai nghe, chạy vài bước đến ngã rẽ xuống lầu.
Bạn cùng phòng: "...Vãi, đi nhanh thế à?"
Phục Hoa đang nấu cơm tối, buổi sáng cô đã tổng dọn vệ sinh một lần, giặt sạch thảm ghế sô pha, phơi khô rồi tròng vào lần nữa. Hôm nay cô mới đi vào phòng Hạng Huân dọn dẹp, mặc dù Hạng Huân đã sắp xếp gọn gàng sách vở trên bàn học, nhưng Phục Hoa vẫn quét ra một chiếc bút bi dưới gậm giường.
Cô nhìn cây bút kia, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh Hạng Chấn bóp eo mình, điên cuồng cắm vào trong.
Cô không dám tiếp tục ngẩn người trong phòng cậu nữa, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ liền đóng cửa phòng lại.
Buổi tối mẹ chồng gọi điện hỏi ăn cơm chưa, dặn dò ăn nhiều thịt cá hơn, nếu không sau này mang thai cô lại gầy như khỉ.
Phục Hoa cười trả lời mấy câu, chờ sau khi cúp máy, cô vuốt bụng mình, khẽ thở dài.
Hạng Chấn không ở nhà, Phục Hoa chỉ muốn ăn tạm gì đó, lúc đang xào rau, hình như cô nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng vì đang nêm gia vị nên cô không để ý. Đến khi nêm xong, vừa quay đầu đã thấy Hạng Huân không biết đã đứng sau mình từ khi nào.
Phục Hoa giật mình, cô lùi ra sau một bước, Hạng Huân sợ cô va vào chảo trên bếp, vội giơ tay kéo cô lại.
"Hạng Huân? Em, không phải em đang ở trường sao? Sao em lại tới đây?" Cô đeo tạp dề màu xanh, làm nổi bật khuôn mặt và làn da trắng trẻo, mái tóc được buộc gọn sau đầu, để lộ cái cổ thon dài, đôi mắt bởi vì ngạc nhiên mà mở to, đôi môi đỏ mọng hơi hé.
Hạng Huân ôm cô vào tron lòng ngực, nắm lấy cằm cô, hôn xuống.
Ở trường hai ngày, không ngày nào cậu ngủ ngon giấc, ban đêm cậu luôn mơ thấy Phục Hoa, mơ thấy đôi mắt của cô đỏ hoe gọi tên cậu, dương vật bên trong quần căng trướng vô cùng khó chịu. Cả người cậu khô nóng đổ mồ hôi, kể cả có tắm nước lạnh, khi cụp mắt xuống đều sẽ nhớ tới hình ảnh Phục Hoa cầm dương vật, sục nó giúp cậu.
Cậu cắn môi cô, nghe cô nức nở vì đâu nhưng không hề có ý định buông ra, ngược lại cậu ngậm lưỡi của Phục Hoa, vì đau mà nức nở vẫn không có ý định buông ra, ngược lại còn ngậm đầu lưỡi Phục Hoa, mút cắn.
Giọng nói bởi vì nhiễm dục vọng nên rất khàn:
"Bởi vì em muốn gặp chị."
Hạng Chấn cười đồng ý.
Phục Hoa nói dự báo thời tiết thông báo khả năng chỗ đó trời mưa, dặn dò Hạng Chấn mang ô theo, Hạng Chấn nói mình lái xe nên không cần ô, tuy nhiên Phục Hoa cứ nhất quyết nói nhỡ đâu phải dùng đến.
Rõ ràng Hạng Chấn định đi tay không, đến khi ra khỏi cửa lại vác cái túi to, bên trong ngoại trừ quần áo ra còn có ô, khăn lông, dép lê, cốc.
Phục Hoa tiễn anh xuống dưới lầu, nhắc nhở anh một lần nữa: "Anh lái xe từ từ tôi, chú ý an toàn."
"Anh biết rồi vợ." Trái tim của Hạng Chấn ấm áp, anh kéo cô vào trong lòng, ôm hôn cô, "Đột nhiên không muốn đi nữa."
Phục Hoa cười khẽ đẩy anh.
Chuyện Hạng Chấn đi Bắc Kinh không ai nói với Hạng Huân, tình cờ Hạng Chấn vừa ăn cơm tối xong thì cha mẹ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình gần đây, biết anh đi công tác Bắc Kinh thì dặn dò vài câu, sau đó họ nhớ đến con trai út, hai người lập tức Biết anh đang đi Bắc Kinh công tác liền dặn dò vài câu. Sau đó nhớ tới đứa con trai khác của mình, hai người lại gọi điện hỏi việc học hành ở trường của cậu, hỏi xem cậu đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè năm nay hay chưa.
Lúc Hạng Huân nhận được điện thoại, cậu mới đi ra từ phòng tắm trong ký túc xá, trên đầu phủ khăn lông. Cậu lau qua hai cái, thỉnh thoảng "vâng" xem như đáp lại cha mẹ đầu dây điện thoại bên kia.
Mãi cho đến khi mẹ nói ở đầu dây bên kia: "Anh trai đi công tác ở Bắc Kinh, công việc của anh trai con vất vả, sau này con nhất định phải tìm một công ty lớn, đừng vào nam ra bắc như anh con, không những phải đi công tác nơi này nơi kia, đã vất vả rồi mà tiền cũng không kiếm được bao nhiêu..."
Hạng Huân hàm hồ trả lời, ném khăn lông trên đầu lên giường. Sau khi cúp điện thoại, Hạng Huân hỏi bạn cùng phòng: "Sáng mai là tiết của ai?"
"Lão Dương, sao vậy? Cậu muốn trốn học à?"
Hạng Huân cầm điện thoại đi ra ngoài: "Điểm danh hộ tớ."
"Mẹ kiếp, gương mặt này của cậu ai dám điểm danh hộ cậu chứ?" Bạn cùng phòng thấy cậu không quay đầu, đuổi theo vài bước, "Này này này, nhà cậu có chuyện gì sao mà cậu gấp thế?"
Hạng Huân đeo tai nghe, chạy vài bước đến ngã rẽ xuống lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn cùng phòng: "...Vãi, đi nhanh thế à?"
Phục Hoa đang nấu cơm tối, buổi sáng cô đã tổng dọn vệ sinh một lần, giặt sạch thảm ghế sô pha, phơi khô rồi tròng vào lần nữa. Hôm nay cô mới đi vào phòng Hạng Huân dọn dẹp, mặc dù Hạng Huân đã sắp xếp gọn gàng sách vở trên bàn học, nhưng Phục Hoa vẫn quét ra một chiếc bút bi dưới gậm giường.
Cô nhìn cây bút kia, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh Hạng Chấn bóp eo mình, điên cuồng cắm vào trong.
Cô không dám tiếp tục ngẩn người trong phòng cậu nữa, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ liền đóng cửa phòng lại.
Buổi tối mẹ chồng gọi điện hỏi ăn cơm chưa, dặn dò ăn nhiều thịt cá hơn, nếu không sau này mang thai cô lại gầy như khỉ.
Phục Hoa cười trả lời mấy câu, chờ sau khi cúp máy, cô vuốt bụng mình, khẽ thở dài.
Hạng Chấn không ở nhà, Phục Hoa chỉ muốn ăn tạm gì đó, lúc đang xào rau, hình như cô nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng vì đang nêm gia vị nên cô không để ý. Đến khi nêm xong, vừa quay đầu đã thấy Hạng Huân không biết đã đứng sau mình từ khi nào.
Phục Hoa giật mình, cô lùi ra sau một bước, Hạng Huân sợ cô va vào chảo trên bếp, vội giơ tay kéo cô lại.
"Hạng Huân? Em, không phải em đang ở trường sao? Sao em lại tới đây?" Cô đeo tạp dề màu xanh, làm nổi bật khuôn mặt và làn da trắng trẻo, mái tóc được buộc gọn sau đầu, để lộ cái cổ thon dài, đôi mắt bởi vì ngạc nhiên mà mở to, đôi môi đỏ mọng hơi hé.
Hạng Huân ôm cô vào tron lòng ngực, nắm lấy cằm cô, hôn xuống.
Ở trường hai ngày, không ngày nào cậu ngủ ngon giấc, ban đêm cậu luôn mơ thấy Phục Hoa, mơ thấy đôi mắt của cô đỏ hoe gọi tên cậu, dương vật bên trong quần căng trướng vô cùng khó chịu. Cả người cậu khô nóng đổ mồ hôi, kể cả có tắm nước lạnh, khi cụp mắt xuống đều sẽ nhớ tới hình ảnh Phục Hoa cầm dương vật, sục nó giúp cậu.
Cậu cắn môi cô, nghe cô nức nở vì đâu nhưng không hề có ý định buông ra, ngược lại cậu ngậm lưỡi của Phục Hoa, vì đau mà nức nở vẫn không có ý định buông ra, ngược lại còn ngậm đầu lưỡi Phục Hoa, mút cắn.
Giọng nói bởi vì nhiễm dục vọng nên rất khàn:
"Bởi vì em muốn gặp chị."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro