Làm Mấy Lần
2024-10-12 17:18:37
Bó hoa hồng đỏ đặt trên bàn ăn, trên bệ bếp đặt đoá hoa màu trắng.
Hạng Chấn đứng bên cạnh giúp Phục Hoa rửa rau bóc tỏi, thỉnh thoảng nhìn đoá hoa trắng, rồi lại quay đầu nhìn hoa hồng đỏ.
"Hoa hồng đẹp thật đấy." Hạng Chấn vừa nói vừa rửa tay, đặt bó hoa mình mua lên bàn ăn, còn bó hoa hồng đỏ được anh đặt trên bệ bếp.
Phục Hoa chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy hoa hồng đỏ rực đang nở rộ.Cô biết Hạng Huân cố ý, càng hiểu ẩn ý anh tặng hoa cho cô, nhưng cô không thể nói sự thật này với Hạng Chấn.
Thậm chí cô không dám nói cho anh biết những gì Hạng Huân đã làm với mình.
Bởi vì kéo Hạng Huân vào chuyện này là quyết định cuối cùng của cô.
Bên tai Phục Hoa vẫn vang vọng giọng nói kèm theo trào phúng của chàng trai: "Chị dâu, chị xem em là gì?"
Ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi.
Trong lòng Phục Hoa rối tinh rối mù, cá kho cũng cháy đen. May mà Hạng Chấn không ngại, còn nói cá phải cháy một chút mới ngon.
"Công ty mới mua xe mới, ngày kia anh phải đến Bắc Kinh lấy hàng." Cơm nước xong, Hạng Chấn giúp Phục Hoa, hai người cùng rửa bát, "Khả năng anh phải ở lại Bắc Kinh hai ngày, còn phải ăn một bữa cơm với giám đốc bên đó nữa."
Phục Hoa gật đầu: "Em chuẩn bị quần áo cho anh."
"Không cần đâu, anh chỉ đi hai ngày thôi." Hạng Chấn lau khô tay, ôm cô từ phía sau, "Chồng ra ngoài hai ngày, buổi tối vợ có nhớ anh không?"
Phục Hoa nhẹ nhàng cười: "Có nhớ."
Hạng Chấn ôm cô đi vào phòng tắm: "Vậy trước khi đi để anh làm thêm mấy lần."
"Tay em vẫn còn bọt..." Cô khẽ kêu. Sau khi vòng tay qua cổ anh, cô bị ôm lên cao, đoá hoa hồng đỏ kia bỗng lọt vào mắt cô.
"Càng đúng lúc, sục cho anh đi." Hạng Chấn cười, cọ người cô.
Phục Hoa vừa nghe thấy câu này, cô lập tức nhớ tới buổi chiều bị Hạng Huân nắm tay sục cho cậu, đột nhiên giật mình, kháng cự nói: "Không, không vệ sinh đâu, em, em đi rửa tay."
"Dùng xà phòng thơm vẫn vậy." Hạng Chấn trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, sau đó cởi quần áo của cô.
"Em..." Núm vú Phục Hoa bị Hạng Huân hút sưng lên, cô lo bị Hạng Chấn phát hiện ra, đành dựa vào ngực anh nói, "Để em...khẩu giao cho anh."
Hạng Chấn miễn bàn cười vui vẻ đến mức nào: "Được."
Phục Hoa không cởi quần áo mà cởi đồ giúp Hạng Chấn, anh đã cứng, côn thịt cách một quần chiếc lót đứng thẳng chĩa về phía cô.
Phục Hoa đỏ mặt cởi quần lót của anh, dương vật màu tím đen nhảy ra, đập vào mu bàn tay cô. Mùi mồ hôi trên người Hạng Chấn hơi nồng, mùi dương vật cũng vậy, mang theo mùi hương của đàn ông, phả vào chóp mũi cô từng chút một.
Cô xoa sữa tắm thành bọt rồi bôi lên côn thịt, ngón tay vừa mới xoa quy đầu to tròn Hạng Chấn đã thở hổn hển hôn tiến lại gần hôn cô. Dương vật cứng như sắt dính đầy bọt sữa tắm đưa đẩy trong lòng bàn tay cô.
"Vợ thơm quá." Hạng Chấn hôn môi cô xong thì hôn xuống dọc theo cổ cô. Một tay đẩy áo lót, cách một lớp vải hơi mỏng liếm vú Phục Hoa.
Phục Hoa cắn môi thở dốc, một tay cầm vòi hoa sen, một tay chậm rãi sục dương vật. Hô hấp Hạng Chấn ngày càng nặng nề, cách một lớp áo cắn mạnh vú cô, sau đó giữ gáy cô, cầm gậy gộc đâm vào trong miệng Phục Hoa.
Phục Hoa tận tâm tận lực phun nuốt dương vật, vừa ngậm vừa ngẩng đầu nhìn Hạng Chấn, thấy anh thoải mái liền ngậm hết vào tromg miệng.
Hạng Chấn sướng vô cùng, hai tay ôm gáy cô, ưỡn hông thọc vào.
Dương vật nhiều lần cắm vào cổ họng, bị cổ họng non mịn bao vây, Hạng Chấn sung sướng, anh thọc vào mạnh hơn, Phục Hoa khó chịu không chịu nổi, nhưng cô không kháng cự, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ ửng, từng giọt nước mắt rơi xuống nền nhà, Hạng Chấn lao tới, bắn vào miệng cô.
Phục Hoa quỳ trên đất ho dữ dội một lúc lâu.
"Em không sao chứ?" Hạng Chấn thấy Phục Hoa ho đến chảy cả nước mắt, vội vàng ngồi xổm xuống súc miệng, lau nước mắt cho cô.
Giọng Phục Hoa khản đặc, không nói nên lời, chỉ có thể xua tay.
"Mẹ kiếp, anh không cắm hư em đấy chứ?" Anh tácg miệng cô ra nhìn, thấy không chảy máu mới yên tâm cúi đầu hôn, "Anh xin lỗi."
Phục Hoa dựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng, yên tâm nhắm mắt.
Cô rất muốn sinh con cho Hạng Chấn.
Đứa nhỏ cao lớn, tốt bụng giống anh.
Trong đầu cô chợt hiện lên khuôn mặt của Hạng Huân, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, dường như hơi nóng của cậu đang phả vào tai cô, giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô:
"Chị dâu."
Lông mi Phục Hoa run rẩy, dùng sức ôm chặt cổ Hạng Chấn.
Hạng Chấn đứng bên cạnh giúp Phục Hoa rửa rau bóc tỏi, thỉnh thoảng nhìn đoá hoa trắng, rồi lại quay đầu nhìn hoa hồng đỏ.
"Hoa hồng đẹp thật đấy." Hạng Chấn vừa nói vừa rửa tay, đặt bó hoa mình mua lên bàn ăn, còn bó hoa hồng đỏ được anh đặt trên bệ bếp.
Phục Hoa chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy hoa hồng đỏ rực đang nở rộ.Cô biết Hạng Huân cố ý, càng hiểu ẩn ý anh tặng hoa cho cô, nhưng cô không thể nói sự thật này với Hạng Chấn.
Thậm chí cô không dám nói cho anh biết những gì Hạng Huân đã làm với mình.
Bởi vì kéo Hạng Huân vào chuyện này là quyết định cuối cùng của cô.
Bên tai Phục Hoa vẫn vang vọng giọng nói kèm theo trào phúng của chàng trai: "Chị dâu, chị xem em là gì?"
Ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi.
Trong lòng Phục Hoa rối tinh rối mù, cá kho cũng cháy đen. May mà Hạng Chấn không ngại, còn nói cá phải cháy một chút mới ngon.
"Công ty mới mua xe mới, ngày kia anh phải đến Bắc Kinh lấy hàng." Cơm nước xong, Hạng Chấn giúp Phục Hoa, hai người cùng rửa bát, "Khả năng anh phải ở lại Bắc Kinh hai ngày, còn phải ăn một bữa cơm với giám đốc bên đó nữa."
Phục Hoa gật đầu: "Em chuẩn bị quần áo cho anh."
"Không cần đâu, anh chỉ đi hai ngày thôi." Hạng Chấn lau khô tay, ôm cô từ phía sau, "Chồng ra ngoài hai ngày, buổi tối vợ có nhớ anh không?"
Phục Hoa nhẹ nhàng cười: "Có nhớ."
Hạng Chấn ôm cô đi vào phòng tắm: "Vậy trước khi đi để anh làm thêm mấy lần."
"Tay em vẫn còn bọt..." Cô khẽ kêu. Sau khi vòng tay qua cổ anh, cô bị ôm lên cao, đoá hoa hồng đỏ kia bỗng lọt vào mắt cô.
"Càng đúng lúc, sục cho anh đi." Hạng Chấn cười, cọ người cô.
Phục Hoa vừa nghe thấy câu này, cô lập tức nhớ tới buổi chiều bị Hạng Huân nắm tay sục cho cậu, đột nhiên giật mình, kháng cự nói: "Không, không vệ sinh đâu, em, em đi rửa tay."
"Dùng xà phòng thơm vẫn vậy." Hạng Chấn trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, sau đó cởi quần áo của cô.
"Em..." Núm vú Phục Hoa bị Hạng Huân hút sưng lên, cô lo bị Hạng Chấn phát hiện ra, đành dựa vào ngực anh nói, "Để em...khẩu giao cho anh."
Hạng Chấn miễn bàn cười vui vẻ đến mức nào: "Được."
Phục Hoa không cởi quần áo mà cởi đồ giúp Hạng Chấn, anh đã cứng, côn thịt cách một quần chiếc lót đứng thẳng chĩa về phía cô.
Phục Hoa đỏ mặt cởi quần lót của anh, dương vật màu tím đen nhảy ra, đập vào mu bàn tay cô. Mùi mồ hôi trên người Hạng Chấn hơi nồng, mùi dương vật cũng vậy, mang theo mùi hương của đàn ông, phả vào chóp mũi cô từng chút một.
Cô xoa sữa tắm thành bọt rồi bôi lên côn thịt, ngón tay vừa mới xoa quy đầu to tròn Hạng Chấn đã thở hổn hển hôn tiến lại gần hôn cô. Dương vật cứng như sắt dính đầy bọt sữa tắm đưa đẩy trong lòng bàn tay cô.
"Vợ thơm quá." Hạng Chấn hôn môi cô xong thì hôn xuống dọc theo cổ cô. Một tay đẩy áo lót, cách một lớp vải hơi mỏng liếm vú Phục Hoa.
Phục Hoa cắn môi thở dốc, một tay cầm vòi hoa sen, một tay chậm rãi sục dương vật. Hô hấp Hạng Chấn ngày càng nặng nề, cách một lớp áo cắn mạnh vú cô, sau đó giữ gáy cô, cầm gậy gộc đâm vào trong miệng Phục Hoa.
Phục Hoa tận tâm tận lực phun nuốt dương vật, vừa ngậm vừa ngẩng đầu nhìn Hạng Chấn, thấy anh thoải mái liền ngậm hết vào tromg miệng.
Hạng Chấn sướng vô cùng, hai tay ôm gáy cô, ưỡn hông thọc vào.
Dương vật nhiều lần cắm vào cổ họng, bị cổ họng non mịn bao vây, Hạng Chấn sung sướng, anh thọc vào mạnh hơn, Phục Hoa khó chịu không chịu nổi, nhưng cô không kháng cự, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ ửng, từng giọt nước mắt rơi xuống nền nhà, Hạng Chấn lao tới, bắn vào miệng cô.
Phục Hoa quỳ trên đất ho dữ dội một lúc lâu.
"Em không sao chứ?" Hạng Chấn thấy Phục Hoa ho đến chảy cả nước mắt, vội vàng ngồi xổm xuống súc miệng, lau nước mắt cho cô.
Giọng Phục Hoa khản đặc, không nói nên lời, chỉ có thể xua tay.
"Mẹ kiếp, anh không cắm hư em đấy chứ?" Anh tácg miệng cô ra nhìn, thấy không chảy máu mới yên tâm cúi đầu hôn, "Anh xin lỗi."
Phục Hoa dựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng, yên tâm nhắm mắt.
Cô rất muốn sinh con cho Hạng Chấn.
Đứa nhỏ cao lớn, tốt bụng giống anh.
Trong đầu cô chợt hiện lên khuôn mặt của Hạng Huân, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, dường như hơi nóng của cậu đang phả vào tai cô, giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô:
"Chị dâu."
Lông mi Phục Hoa run rẩy, dùng sức ôm chặt cổ Hạng Chấn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro