Mượn Giống Em Chồng

Chương 29

2024-10-12 17:18:37

Sau nửa đêm, Phục Hoa không biết mình ngủ như thế nào, cô chỉ nhớ thứ đó của Hạng Huân vẫn cắm trong cơ thể cô.

Cô bị cậu ôm từ phía sau, hai tay đặt trên ngực cô, cằm tựa vào gáy cô, đôi môi mỏng mơn trớn làn da của cô.

Tư thê vô cùng thân mật.

Phục Hoa mệt cực kỳ, cô ngủ đến trưa ngày hôm sau mới dậy. Lúc dậy, cô tưởng mình bị bệnh nặng, đầu đau, hoa mắt chóng mặt, hai chân đau đến mức không đi được.

Bụng rỗng tuếch, tối hôm qua cô không ăn gì, cơm sáng cũng không ăn, đói đến mức bụng kêu cồn cào.

Hạng Huân đến trường, phòng bếp vẫn chưa dọn dẹp, trên sàn nhà vẫn còn dấu vết tinh dịch và dâm thủy, hình thành một vết bẩn nhớp nháp. Phục Hoa đỡ tường đi vào phòng tắm, khi rửa mặt, cô nhìn bản thân một lúc, suýt nữa bị dấu hôn trên cổ dọa đến hét lên.

Không biết Hạng Huân nổi điên cái gì mà mút toàn bộ vùng cổ của cô, lần lượt để lại những dấu hôn màu đỏ tím.

Phục Hoa dùng khăn lông lau, cúi đầu nhìn xuống, ngoại trừ cổ còn có ngực và eo, cô quay đầu nhìn ra sau, hai cặp mông phủ kín năm ngón tay vô cùng rõ ràng.

Ngoài ra còn có một dấu răng ở đùi trong.

Là Hạng Huân cắn tối hôm qua, cậu liếm cô đến mức cô không chịu nổi, khoảnh khắc hai chân kẹp đầu cậu, cậu nghiêng đầu cắn đùi trong, lúc ấy cô không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì cô bị khoái cảm đánh sâu vào ý thức khiến ý thức của cô sụp đổ.

Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, cô nấu món mì tối qua một lần nữa. Ăn xong, cô bắt đầu lau nhà, dọn sạch cánh hoa hồng vương vãi trên bệp bếp.



Giọng nói của Hạng Huân đột nhiên vang lên bên tai, rất nhẹ, giống như lời thì thầm trong giấc ngủ.

—— “Em muốn chị cũng thích em.”

Phục Hoa dừng tay lại, cô tăng tốc dọn dẹp, dọn sạch phòng tắm và phòng bếp, cô lại vội vàng vào phòng ngủ thay ga giường. Ga giường trong phòng ngủ dính đầy mùi tục tĩu của tinh dịch và dâm thủy, cô ném nó vào trong máy giặt, bỏ thêm mấy viên giặt mùi chanh.

Làm xong, cô dựa vào khung cửa, nhắm mắt lại hít một hơi.

Hai giờ chiều, cô mua vé về quê thăm cha mẹ chồng.

Nói là thăm cha mẹ chồng nhưng thực chất là để trốn Hạng Huân.

Cô không biết buổi chiều tan học cậu có đến hay không, bởi vì ngày mai Hạng Chấn mới về, cô không dám ở lại căn nhà đó nữa, cô thậm chí còn không dám nói chuyện này cho Hạng Chấn.

Trên đường về quê, cô nghĩ đến chuyện hỗn loạn đó liền muốn khóc, bản thân làm chuyện có lỗi với Hạng Chấn nhưng cô lại không thể hận Hạng Huân, nếu lúc trước cô không đồng ý làm cái chuyện hoang đường đó thì đã tốt hơn rồi.

Cha mẹ chồng đã lớn tuổi, về hưu từ lâu, bởi vì biết mình đã lớn tuổi nên không muốn ở chung với con trai và con dâu, hai vợ chồng già dốc sức làm việc cả đời mới mua được nhà cho con trai ở thành phố, ngoại trừ ngày con trai kết hôn họ đến xem nhà mới một lần thì họ chưa từng đến lần nào nữa, thường thì vào ngày lễ tết Phục Hoa và Hạng Chấn sẽ về quê thăm họ.

Phục Hoa không mua quá nhiều quà, cô chỉ chọn vài món ăn ưu thích của hai ông bà già, xuống xe đi được vài bước thì nhìn thấy mẹ Hạng đang bận rộn nhổ cỏ trong vườn rau trước cửa nhà.



Người già tuổi này không chịu ngồi yên một chỗ, phải tìm việc gì đó làm mỗi ngày. Khi Phục Hoa đến, cô có thể thấy họ đang bận rộn.

Cô đặt quà xuống, gọi: “Mẹ.”

Mẹ Hạng nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau khi nhận ra Phục Hoa, bà vui vẻ ném cái xẻng trong tay xuống: “Ôi, con dâu về rồi! Ông đâu rồi! Con dâu chúng ta tới!”

Phục Hoa mỉm cười đi theo bà vào trong, cha Hạng đã cầm dưa hấu vào bếp cắt làm đôi, cầm một nửa đưa cho cô: “Nào, con ăn thử xem có ngọt không, không ngọt thì cha cắt quả khác.”

“Đúng vậy, không ngọt thì trong nhà vẫn còn, để mẹ cắt cho con.” Mẹ Hạng bật điều hòa, kéo Phục Hoa vào phòng ngồi: “Nóng lắm đúng không? Lần sau nhờ bác cả lái xe đưa con, trong xe có điều hòa.”

“Không nóng ạ.” Phục Hoa cười, “Con về thăm hai người ạ.”

“Lần sau tới đừng mua gì cả, ở nhà ăn không hết đâu.” Mẹ Hạng cười to, “Cha mẹ lớn tuổi rồi, có cái gì mà cha mẹ chưa từng ăn, các con cứ tiết kiệm tiền, sau này mua cho con cái ăn.”

Nhắc đến vấn đề con cái, nụ cười trên mặt Phục Hoa cứng lại, cô cúi đầu ăn dưa hấu, không dám nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nhưng tâm trí lại mất kiểm soát.

Khuôn mặt của Hạng Huân hiện lên, cậu dùng môi, không tiếng động nói cho cô, động tác bên dưới không ngừng di chuyển, nhiệt nóng tiến vào cơ thể, lấp đầy cơ thể cô.

—— “Chị dâu, em cho chị.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống Em Chồng

Số ký tự: 0