Chương 30
2024-10-12 17:18:37
Phục Hoa ở lại qua đêm, Hạng Chấn gọi điện thoại hỏi tại sao cô lại về quê, Phục Hoa nói về thăm cha mẹ.
Hạng Chấn nói đợi anh về anh sẽ ở nhà với cô mấy ngày.
Phục Hoa “vâng”, hỏi anh ở Bắc Kinh chơi có vui không, Hạng Chấn nói rất thú vị, hiện tại mỗi khi nói chuyện đều thêm chữ ‘nhi’ ở cuối câu, khi đi ra ngoài ăn, anh đều nói với chủ quán: “Thành nhi, một phần đậu phụ.”
Phục Hoa nghe xong không nhịn được cười.
Buổi tối ngủ trong phòng Hạng Chấn, Phục Hoa nhớ mấy ngày đầu ở bên Hạng Chấn, lúc đó cô vẫn đang đi làm, vừa đến giờ ăn trưa, Hạng Chấn đã lái xe tới tìm cô, anh mặc chiếc áo màu xám, mồ hôi ướt sũng ngực và lưng, lộ ra cơ bắp săn chắc.
Anh thích ăn mấy món nặng mùi còn cô thích ăn mấy món thanh đạm, mặc dù khẩu vị của hai người khác nhau nhưng Hạng Chấn luôn chiều theo ý cô, gọi một bàn đồ ăn thanh đạm, cuối cùng xin thêm một phần ớt bột.
Sau giờ làm, họ sẽ nắm tay nhau đi hẹn hò trên phố, mỗi khi đến một con hẻm tối, Hạng Chấn sẽ ôm cô vào lòng, hôn cô, ban đầu cô rất ngại, sợ bị người nào đó nhìn thấy, bàn tay nhỏ bé áp vào ngực anh, thậm chí còn không dám thở dốc, sau này bị hôn quá nhiều, cô còn dám kiễng chân ôm cổ anh.
Lần đầu tiên của bọn họ là ở trên chiếc giường này, Hạng Chấn mua rất nhiều bao cao su, nhưng cuối cùng anh chỉ sử dụng một cái. Cô đau mà kích thước của Hạng Chấn quá to, khó khăn lắm mới nhét vào được, khuôn mặt cô trắng bệch, cô không khóc nhưng cắn môi đến rách da.
Hạng Chấn thương cô, anh không dám chạm mạnh vào cô, thay vào đó bú mút vú cô đến sưng tấy.
Ban đêm, Phục Hoa tỉnh dậy một lần, cô không nhớ mình đã mơ thấy gì, khi nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ toàn khuôn mặt của Hạng Huân, cậu xoay mặt cô lại, ép cô nhìn hoa hồng trên bệ bếp, sau đó lại xoay mặt cô về phía cậu.
Cậu nhỏ giọng nói: “Rõ ràng chị rất thích.”
Cô bịt tai lại, không muốn nhớ lại nữa, nhưng đầu óc không nghe theo khống chế của cô, khuôn mặt của Hạng Huân càng ngày càng rõ ràng, yết hầu lên xuống, khi nói phả ra hơi thở ấm áp.
Phục Hoa cảm thấy mình bị điên rồi, cô vậy mà nằm trên giường của chồng lại nghĩ đến em trai ruột của chồng mình.
Cô trằn trọc đến khoảng 3 giờ sáng mới ngủ, cha mẹ chồng dậy lúc 5 giờ sáng, Phục Hoa không dám ngủ nướng, 6 giờ sáng đã dậy dọn dẹp nhà cửa, phụ giúp cha mẹ chồng làm công việc nhà.
Buổi chiều mẹ Hạng ngồi trước máy may may quần áo cho trẻ em, từ tất cho đến yếm, bao gồm giày, bà may rất nhiều, hiện tại vừa may vừa lo không biết liệu đứa bé sau khi trưởng thành có cảm thấy mấy bộ quần áo này xấu hay không.
Phục Hoa ngồi bên cạnh vuốt ve đôi giày, cụp mắt nói: “Không đâu ạ.”
Mẹ Hạng cười nói: “Được, nếu không chê thì mẹ may thêm mấy món nữa.”
Khoảng 6 giờ chiều Hạng Chấn về đến nhà, anh không ăn cơm tối mà lái xe về quê ngay, Phục Hoa đang cầm dưa hấu đứng ở cửa nói chuyện với mấy người hàng xóm, quay đầu nhìn thấy anh liền nhoẻn miệng cười.
Hạng Chấn xuống xe chào hỏi hàng xóm, anh kéo Phục Hoa về phòng, vừa vào phòng liền ôm cô thật chặt.
“Vợ ơi, anh nhớ em muốn chết.” Anh không cạo râu, râu cứng cọ vào môi cô khiến Phục Hoa vừa đau vừa ngứa, cô bật cười ôm cổ anh, chủ động hôn anh, “Em cũng nhớ anh.”
“Ở lại một đêm rồi mới về?” Hạng Chấn xoa eo cô.
Phục Hoa bị xoa đến mức toàn thân mềm nhũn, nhẹ nhàng hỏi: “Ngày mai anh không phải đi làm sao?”
“Ngày mai đi sớm, không sao đâu.”
“Gấp quá, bây giờ chúng ta về đi.”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Được, nghe lời vợ.”
Trước khi đi ra ngoài, Phục Hoa mơ hồ nghe thấy tiếng cha mẹ chồng gọi Hạng Huân, cô không chắc chắn lắm mà hỏi Hạng Chấn: “Anh đi cùng ai sao?”
“À, em trai anh.”
“…”
Phục Hoa sửng sốt, một lúc sau mới hỏi: “Cái gì?”
“Lâu rồi nó không về, nghe nói anh về nên muốn về với anh.”
Hạng Chấn mở cửa đi ra ngoài, Hạng Huân vừa vặn đi ra ngoài, trong tay cầm miếng dưa hấu, cậu cúi đầu cắn một miếng, đôi môi mỏng dính nước dưa hấu sáng lấp lánh, cậu không lau đi mà ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua bả vai của Hạng Chấn, dừng trên khuôn mặt của Phục Hoa.
Vừa nói cậu vừa cúi đầu cắn thêm một miếng dưa hấu.
“Chị dâu.”
Hạng Chấn nói đợi anh về anh sẽ ở nhà với cô mấy ngày.
Phục Hoa “vâng”, hỏi anh ở Bắc Kinh chơi có vui không, Hạng Chấn nói rất thú vị, hiện tại mỗi khi nói chuyện đều thêm chữ ‘nhi’ ở cuối câu, khi đi ra ngoài ăn, anh đều nói với chủ quán: “Thành nhi, một phần đậu phụ.”
Phục Hoa nghe xong không nhịn được cười.
Buổi tối ngủ trong phòng Hạng Chấn, Phục Hoa nhớ mấy ngày đầu ở bên Hạng Chấn, lúc đó cô vẫn đang đi làm, vừa đến giờ ăn trưa, Hạng Chấn đã lái xe tới tìm cô, anh mặc chiếc áo màu xám, mồ hôi ướt sũng ngực và lưng, lộ ra cơ bắp săn chắc.
Anh thích ăn mấy món nặng mùi còn cô thích ăn mấy món thanh đạm, mặc dù khẩu vị của hai người khác nhau nhưng Hạng Chấn luôn chiều theo ý cô, gọi một bàn đồ ăn thanh đạm, cuối cùng xin thêm một phần ớt bột.
Sau giờ làm, họ sẽ nắm tay nhau đi hẹn hò trên phố, mỗi khi đến một con hẻm tối, Hạng Chấn sẽ ôm cô vào lòng, hôn cô, ban đầu cô rất ngại, sợ bị người nào đó nhìn thấy, bàn tay nhỏ bé áp vào ngực anh, thậm chí còn không dám thở dốc, sau này bị hôn quá nhiều, cô còn dám kiễng chân ôm cổ anh.
Lần đầu tiên của bọn họ là ở trên chiếc giường này, Hạng Chấn mua rất nhiều bao cao su, nhưng cuối cùng anh chỉ sử dụng một cái. Cô đau mà kích thước của Hạng Chấn quá to, khó khăn lắm mới nhét vào được, khuôn mặt cô trắng bệch, cô không khóc nhưng cắn môi đến rách da.
Hạng Chấn thương cô, anh không dám chạm mạnh vào cô, thay vào đó bú mút vú cô đến sưng tấy.
Ban đêm, Phục Hoa tỉnh dậy một lần, cô không nhớ mình đã mơ thấy gì, khi nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ toàn khuôn mặt của Hạng Huân, cậu xoay mặt cô lại, ép cô nhìn hoa hồng trên bệ bếp, sau đó lại xoay mặt cô về phía cậu.
Cậu nhỏ giọng nói: “Rõ ràng chị rất thích.”
Cô bịt tai lại, không muốn nhớ lại nữa, nhưng đầu óc không nghe theo khống chế của cô, khuôn mặt của Hạng Huân càng ngày càng rõ ràng, yết hầu lên xuống, khi nói phả ra hơi thở ấm áp.
Phục Hoa cảm thấy mình bị điên rồi, cô vậy mà nằm trên giường của chồng lại nghĩ đến em trai ruột của chồng mình.
Cô trằn trọc đến khoảng 3 giờ sáng mới ngủ, cha mẹ chồng dậy lúc 5 giờ sáng, Phục Hoa không dám ngủ nướng, 6 giờ sáng đã dậy dọn dẹp nhà cửa, phụ giúp cha mẹ chồng làm công việc nhà.
Buổi chiều mẹ Hạng ngồi trước máy may may quần áo cho trẻ em, từ tất cho đến yếm, bao gồm giày, bà may rất nhiều, hiện tại vừa may vừa lo không biết liệu đứa bé sau khi trưởng thành có cảm thấy mấy bộ quần áo này xấu hay không.
Phục Hoa ngồi bên cạnh vuốt ve đôi giày, cụp mắt nói: “Không đâu ạ.”
Mẹ Hạng cười nói: “Được, nếu không chê thì mẹ may thêm mấy món nữa.”
Khoảng 6 giờ chiều Hạng Chấn về đến nhà, anh không ăn cơm tối mà lái xe về quê ngay, Phục Hoa đang cầm dưa hấu đứng ở cửa nói chuyện với mấy người hàng xóm, quay đầu nhìn thấy anh liền nhoẻn miệng cười.
Hạng Chấn xuống xe chào hỏi hàng xóm, anh kéo Phục Hoa về phòng, vừa vào phòng liền ôm cô thật chặt.
“Vợ ơi, anh nhớ em muốn chết.” Anh không cạo râu, râu cứng cọ vào môi cô khiến Phục Hoa vừa đau vừa ngứa, cô bật cười ôm cổ anh, chủ động hôn anh, “Em cũng nhớ anh.”
“Ở lại một đêm rồi mới về?” Hạng Chấn xoa eo cô.
Phục Hoa bị xoa đến mức toàn thân mềm nhũn, nhẹ nhàng hỏi: “Ngày mai anh không phải đi làm sao?”
“Ngày mai đi sớm, không sao đâu.”
“Gấp quá, bây giờ chúng ta về đi.”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Được, nghe lời vợ.”
Trước khi đi ra ngoài, Phục Hoa mơ hồ nghe thấy tiếng cha mẹ chồng gọi Hạng Huân, cô không chắc chắn lắm mà hỏi Hạng Chấn: “Anh đi cùng ai sao?”
“À, em trai anh.”
“…”
Phục Hoa sửng sốt, một lúc sau mới hỏi: “Cái gì?”
“Lâu rồi nó không về, nghe nói anh về nên muốn về với anh.”
Hạng Chấn mở cửa đi ra ngoài, Hạng Huân vừa vặn đi ra ngoài, trong tay cầm miếng dưa hấu, cậu cúi đầu cắn một miếng, đôi môi mỏng dính nước dưa hấu sáng lấp lánh, cậu không lau đi mà ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua bả vai của Hạng Chấn, dừng trên khuôn mặt của Phục Hoa.
Vừa nói cậu vừa cúi đầu cắn thêm một miếng dưa hấu.
“Chị dâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro