Chương 31
2024-10-12 17:18:37
Mẹ Hạng hâm nóng thức ăn, nói thế nào cũng bắt Hạng Chấn phải ăn lót dạ trước khi lái xe về, Phục Hoa đeo tạp dề, giúp đỡ xào hai món.
Khi rửa tay, có người đi tới, cô tưởng là Hạng Chấn nên nói: “Cởi tạp dề giúp em với.”
Phía sau không có ai trả lời, một bàn tay kéo thắt nơ sau lưng của cô, những ngón tay nóng bỏng nhấc dây buộc sau gáy cô, cởi nó cho cô. Phục Hoa xoay người mới phát hiện người đứng đằng sau là Hạng Huân, tim cô đập thình thịch, hoảng hốt cầm tạp dề, cúi đầu đi đến trước bàn ăn.
Hạng Chấn ngồi trên bàn ăn, quay lưng về phía bọn họ nên không nhìn thấy cảnh tượng đó, thấy Phục Hoa đi tới, anh nói: “Không cần vội đâu, ngồi ăn với anh một lúc.”
“Em ăn rồi.” Tuy nói vậy nhưng Phục Hoa vẫn ngồi bên cạnh anh, dùng đũa gắp cho anh mấy miếng thịt.
Hạng Chấn cầm bát và cơm, má phồng lên: “Ngon lắm.”
“Ăn từ từ thôi.” Phục Hoa cười nhẹ.
Hạng Huân ngồi đối diện với Hạng Chân, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Nụ cười trên mặt Phục Hoa nhạt đi đôi chút, cô gắp thêm mấy miếng thịt cho Hạng Chấn rồi dừng đũa.
Hạng Huân nhìn có vẻ gầy nhưng ăn còn nhiều hơn cả Hạng Chấn, có lẽ do vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn nên ăn hết bát cơm này lại ăn thêm bát nữa, là Phục Hoa đơm cho cậu, cô có thói quen múc cơm cho người khác, thấy bát đã trống, cô vô thức đứng dậy múc thêm vào.
Khi cô đưa bát cho Hạng Huân, đôi mắt đen láy của chàng trai nhìn thẳng vào mặt cô, khóe môi cong lên nở nụ cười. Cậu nói với cô: “Cảm ơn chị dâu.”
Lúc này Phục Hoa mới nhận ra mình đang làm gì, cô vừa cảm thấy hối hận vừa bất an.
Cô sợ hành động của mình sẽ khiến Hạng Huân hiểu lầm.
Cô cúi đầu ngồi đó, suy nghĩ hỗn loạn, Hạng Chấn gọi cô vài lần cô mới hoàn hồn: “Dạ?”
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Hạng Chấn hỏi.
“Không, em không nghĩ gì cả.” Phục Hoa gượng cười, cô cầm đũa gắp thịt cho anh, trong lúc vô tình nhìn về phía hạng Huân, đúng lúc nhìn thấy khóe môi cậu nhếch lên, tim cô đột nhiên đập dữ dội, cô thậm chí còn không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.
Lúc này Hạng Huân nhìn cô, lông mày của chàng trai dài và hẹp, khóe mắt hơi xếch xuống, có một loại cảm giác áp bức ập tới: “Chị dâu, em cũng muốn ăn thịt.”
“Bản thân không biết tự gắp sao?” Hạng Chấn chán ghét trừng mắt nhìn Hạng Huân: “Chú còn dám sai vợ anh?”
Phục Hoa không biết phải làm sao, cô không muốn Hạng Chấn nhìn ra điều gì khác thường nhưng cô không muốn biểu hiện quá lộ liễu để Hạng Chấn nhìn ra sơ hở.
Nhưng lúc trước đúng là cô từng gắp đồ ăn cho Hạng Huân, khi cậu mới tới nhà, cô thấy cậu gầy quá nên mỗi lần ăn cơm đều sẽ để cho cậu một phần thịt riêng, hoặc khi ăn cơm, cô sẽ gắp miếng cá không cho xương cho cậu.
Hạng Chấn gắp miếng thịt mỡ cho Hạng Huân, nói với cậu: “Ăn ít thịt mỡ này đi, sau này trưởng thành sẽ cường tráng, đẹp như anh vậy đó.”
Hạng Huân liếc nhìn anh, biểu cảm lộ rõ khinh thường.
Hạng Chấn khó chịu trừng mắt nhìn cậu: “Ánh mắt của chú là thế nào đây?”
Phục Hoa sợ hai người cãi nhau nên vội vàng cầm đũa gắp miếng thịt ba chỉ cho Hạng Huân: “Đừng cãi nhau, ăn cơm đi.”
Hạng Huân cúi đầu nhìn hai miếng thịt ba chỉ trong bát, sau đó gắp miếng thịt mỡ Hạng Chấn gắp cho mình bỏ vào trong bát anh.
Phục Hoa: “…”
Trái tim cô đập thình thịch, cô sợ Hạng Huân đột nhiên nói không muốn ăn đồ ăn Hạng Chấn gắp cho mình mà chỉ muốn ăn đồ chị dâu gắp cho mình.
“Không ăn thì vứt đi.” Hạng Chấn ăn miếng thịt mỡ kia, lại hỏi Hạng Huân: “Tối nay anh chở chú về trường hay chú về cùng bọn anh?”
Hạng Huân hỏi: “Anh muốn em về cùng sao?”
Hạng Chấn cúi đầu ăn cơm, không chú tới lúc Hạng Huân hỏi câu này, đôi mắt của cậu cứ nhìn chằm chằm Phục Hoa.
Lông mi của Phục Hoa run lên, cô quay đầu không dám nhìn cậu.
Hạng Chấn cau mày ngẩng đầu lên: “Ý của chú là gì? Chú muốn đến hay không thì tùy, nói như khó khăn lắm không bằng ấy?”
“Em đang hỏi chị dâu.” Hạng Huân nhìn thẳng Phục Hoa.
Hạng Chấn cau mày sâu hơn: “Sao lại hỏi chị dâu?”
Trái tim của Phục Hoa sắp ngừng đập vì hai anh em nhà này rồi.
Cô nhìn Hạng Huân, môi run hai lần, nói: “Em, về trường đi.”
Hạng Huân cầm giấy lau miệng: “Em ăn no rồi, đi thôi.”
Hạng Chấn ăn thêm hai miếng cơm, nhìn bóng lưng của Hạng Huân một cách khó hiểu: “Nó làm sao thế? Uống lộn thuốc à?”
Phục Hoa không nói gì, cô cầm đũa, gắp bừa thêm mấy miếng thịt cho Hạng Chấn.
“Vợ à, đây là gừng.”
“…A, em, em không để ý.”
Khi rửa tay, có người đi tới, cô tưởng là Hạng Chấn nên nói: “Cởi tạp dề giúp em với.”
Phía sau không có ai trả lời, một bàn tay kéo thắt nơ sau lưng của cô, những ngón tay nóng bỏng nhấc dây buộc sau gáy cô, cởi nó cho cô. Phục Hoa xoay người mới phát hiện người đứng đằng sau là Hạng Huân, tim cô đập thình thịch, hoảng hốt cầm tạp dề, cúi đầu đi đến trước bàn ăn.
Hạng Chấn ngồi trên bàn ăn, quay lưng về phía bọn họ nên không nhìn thấy cảnh tượng đó, thấy Phục Hoa đi tới, anh nói: “Không cần vội đâu, ngồi ăn với anh một lúc.”
“Em ăn rồi.” Tuy nói vậy nhưng Phục Hoa vẫn ngồi bên cạnh anh, dùng đũa gắp cho anh mấy miếng thịt.
Hạng Chấn cầm bát và cơm, má phồng lên: “Ngon lắm.”
“Ăn từ từ thôi.” Phục Hoa cười nhẹ.
Hạng Huân ngồi đối diện với Hạng Chân, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Nụ cười trên mặt Phục Hoa nhạt đi đôi chút, cô gắp thêm mấy miếng thịt cho Hạng Chấn rồi dừng đũa.
Hạng Huân nhìn có vẻ gầy nhưng ăn còn nhiều hơn cả Hạng Chấn, có lẽ do vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn nên ăn hết bát cơm này lại ăn thêm bát nữa, là Phục Hoa đơm cho cậu, cô có thói quen múc cơm cho người khác, thấy bát đã trống, cô vô thức đứng dậy múc thêm vào.
Khi cô đưa bát cho Hạng Huân, đôi mắt đen láy của chàng trai nhìn thẳng vào mặt cô, khóe môi cong lên nở nụ cười. Cậu nói với cô: “Cảm ơn chị dâu.”
Lúc này Phục Hoa mới nhận ra mình đang làm gì, cô vừa cảm thấy hối hận vừa bất an.
Cô sợ hành động của mình sẽ khiến Hạng Huân hiểu lầm.
Cô cúi đầu ngồi đó, suy nghĩ hỗn loạn, Hạng Chấn gọi cô vài lần cô mới hoàn hồn: “Dạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Hạng Chấn hỏi.
“Không, em không nghĩ gì cả.” Phục Hoa gượng cười, cô cầm đũa gắp thịt cho anh, trong lúc vô tình nhìn về phía hạng Huân, đúng lúc nhìn thấy khóe môi cậu nhếch lên, tim cô đột nhiên đập dữ dội, cô thậm chí còn không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.
Lúc này Hạng Huân nhìn cô, lông mày của chàng trai dài và hẹp, khóe mắt hơi xếch xuống, có một loại cảm giác áp bức ập tới: “Chị dâu, em cũng muốn ăn thịt.”
“Bản thân không biết tự gắp sao?” Hạng Chấn chán ghét trừng mắt nhìn Hạng Huân: “Chú còn dám sai vợ anh?”
Phục Hoa không biết phải làm sao, cô không muốn Hạng Chấn nhìn ra điều gì khác thường nhưng cô không muốn biểu hiện quá lộ liễu để Hạng Chấn nhìn ra sơ hở.
Nhưng lúc trước đúng là cô từng gắp đồ ăn cho Hạng Huân, khi cậu mới tới nhà, cô thấy cậu gầy quá nên mỗi lần ăn cơm đều sẽ để cho cậu một phần thịt riêng, hoặc khi ăn cơm, cô sẽ gắp miếng cá không cho xương cho cậu.
Hạng Chấn gắp miếng thịt mỡ cho Hạng Huân, nói với cậu: “Ăn ít thịt mỡ này đi, sau này trưởng thành sẽ cường tráng, đẹp như anh vậy đó.”
Hạng Huân liếc nhìn anh, biểu cảm lộ rõ khinh thường.
Hạng Chấn khó chịu trừng mắt nhìn cậu: “Ánh mắt của chú là thế nào đây?”
Phục Hoa sợ hai người cãi nhau nên vội vàng cầm đũa gắp miếng thịt ba chỉ cho Hạng Huân: “Đừng cãi nhau, ăn cơm đi.”
Hạng Huân cúi đầu nhìn hai miếng thịt ba chỉ trong bát, sau đó gắp miếng thịt mỡ Hạng Chấn gắp cho mình bỏ vào trong bát anh.
Phục Hoa: “…”
Trái tim cô đập thình thịch, cô sợ Hạng Huân đột nhiên nói không muốn ăn đồ ăn Hạng Chấn gắp cho mình mà chỉ muốn ăn đồ chị dâu gắp cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không ăn thì vứt đi.” Hạng Chấn ăn miếng thịt mỡ kia, lại hỏi Hạng Huân: “Tối nay anh chở chú về trường hay chú về cùng bọn anh?”
Hạng Huân hỏi: “Anh muốn em về cùng sao?”
Hạng Chấn cúi đầu ăn cơm, không chú tới lúc Hạng Huân hỏi câu này, đôi mắt của cậu cứ nhìn chằm chằm Phục Hoa.
Lông mi của Phục Hoa run lên, cô quay đầu không dám nhìn cậu.
Hạng Chấn cau mày ngẩng đầu lên: “Ý của chú là gì? Chú muốn đến hay không thì tùy, nói như khó khăn lắm không bằng ấy?”
“Em đang hỏi chị dâu.” Hạng Huân nhìn thẳng Phục Hoa.
Hạng Chấn cau mày sâu hơn: “Sao lại hỏi chị dâu?”
Trái tim của Phục Hoa sắp ngừng đập vì hai anh em nhà này rồi.
Cô nhìn Hạng Huân, môi run hai lần, nói: “Em, về trường đi.”
Hạng Huân cầm giấy lau miệng: “Em ăn no rồi, đi thôi.”
Hạng Chấn ăn thêm hai miếng cơm, nhìn bóng lưng của Hạng Huân một cách khó hiểu: “Nó làm sao thế? Uống lộn thuốc à?”
Phục Hoa không nói gì, cô cầm đũa, gắp bừa thêm mấy miếng thịt cho Hạng Chấn.
“Vợ à, đây là gừng.”
“…A, em, em không để ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro