Chương 32
2024-10-12 17:18:37
Trước khi Hạng Chấn lái xe quay lại thành phố thì gặp một người hàng xóm hỏi còn chỗ không, muốn đi nhờ xe.
Thấy Hạng Chấn gật đầu, người hàng xóm trực tiếp ngồi vào ghế phụ, Hạng Chấn mím môi không nói gì cả, vào phòng ôm Phục Hoa nói: “Ôi, còn tưởng đi đường có thể ngắm em.”
Phục Hoa cười: “Chú ý lái xe, về nhà cho anh ngắm.”
Hạng Chấn hôn lên môi cô: “Tối nay cho anh làm một lần, coi như phần thưởng nhé.”
Mặt Phục Hoa đỏ ửng: “Anh nghiêm túc chút đi.”
Mẹ Hạng đặt một đồng đồ ăn ở ghế sau, khi Phục Hoa lên xe, cô quay sang xem cốp xe, cả cốp xe cũng đầy ự. Hạng Huân ngồi bên còn lại, dựa vào cửa sổ, đeo tai nghe, thấy cô nhìn sang thì ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Phục Hoa cúi đầu kéo cửa xe, cẩn thận tránh những thứ đó, ngồi bên cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người rất gần, chân cô gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu, cô hơi nhích sang bên cạnh một chút, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy Hạng Huân tiến lại gần cô hơn.
Nhưng khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy chàng trai đang đeo tai nghe chơi điện thoại, kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng, dù thế nào đi chăng nữa cũng thấy có vẻ là một học sinh ngoan.
Hạng Chấn thắt dây an toàn, nhìn vào gương chiếu hậu: “Có để quên đồ gì không em?”
Phục Hoa lắc đầu: “Không.”
Hạng Huân nói: “Em về nhà anh chị.”
“Muộn quá rồi, anh cũng lười đưa chú về trường.” Hạng Chấn nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
Không biết cha mẹ Hạng nhớ tới chuyện gì mà xách một nải chuối đưa cho Hạng Huân, Hạng Huân nói không ăn, đôi vợ chồng già hơi thất vọng cầm về, Phục Hoa thấy vậy thì không đành lòng, giơ tay cầm lấy: “Đưa cho con đi ạ.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Hạng Chấn mở cửa sổ, chào cha mẹ rồi lái xe ra ngoài.
Người hàng xóm nói rất nhiều, suốt đường nói chuyện với Hạng Chấn khiến anh thấy rất phiền phức nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể câu đáp câu không, chân đạp ga, hận không thể về nhà thật nhanh để ôm hôn vợ mình.
Tối qua Phục Hoa ngủ không ngon, cô ngồi ở ghế sau không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, đầu lắc qua lắc lại, Hạng Huân đặt đầu cô lên vai mình, làm gối cho cô
Lông mi của Phục Hoa run lên, cô chợt tỉnh giấc, ngồi dậy vờ như không xảy ra chuyện gì. Hạng Chấn lái xe nhanh, khi xe quẹo theo quán tính, cả người Phục Hoa ngả vào trong lòng ngực Hạng Huân.
Cô giữ ghế định ngồi về chỗ một lần nữa nhưng có một bàn tay đặt lên ngực cô, cách một lớp vải, Hạng Huân xoa ngực cô, nhân tiện khoang xe tối tăm hôn lên môi cô.
“…” Phục Hoa không dám giãy giụa, nhưng hành động của Hạng Huân khiến cô sợ tới mức nổi da gà, tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hạng Chấn ngồi ở ghế trước vẫn đang nói chuyện với hàng xóm, từ dầu mỏ cho tới dầu diesel, từ nơi làm việc cho tới khu trường học.
Phục Hoa giơ tay chống vào ngực Hạng Huân, nhỏ giọng cầu xin: “Hạng Huân…”
Chàng trai ngậm lấy lưỡi cô vào miệng, mút thật mạnh, một tay vén áo lót của cô lên, lòng bàn tay xoa nắn núm vú cứng cáp. Phục Hoa gần như không nhịn được mà rên rỉ trong miệng cô, cô rùng mình, bên tai nghe thấy Hạng Huân khàn giọng nói: “Chị dâu, chị muốn không?”
Năm ngón tay của cậu biến đổi da dạng đùa bỡn bầu ngực của cô, đầu ngón tay kéo, ấn núm vú, khoảnh khắc một tiếng nức nở bật ra sắp bật ra khỏi cổ họng của Phục Hoa, bàn tay tà ác đó dọc theo eo cô, đi xuống dưới luồn vào váy cô.
“Hạng Huân…” Hô hấp của cô nặng nề hơn, hốc mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt cánh tay cậu, không cho cậu đi vào.
Hạng Huân nghiêng đầu ngậm tai cô, đưa lưỡi vào, dọc theo vành tai liếm một vòng tròng, cái lưỡi trươn trượt của cậu dường như đang khuấy động dây thần kinh của cô, Phục Hoa bị liếm đến mức da đầu tê dại, toàn thân mềm yếu.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, một tiếng thở dốc bật ra khỏi cổ họng.
Bàn tay của chàng trai tiến quân thần tốc chạm thẳng vào mép quần lót, chưa kịp đến gần đã cảm nhận được một vệt nước.
Khóe môi của Hạng Huân cong lên, cậu ngậm tai cô mút thật mạnh, khàn giọng nói: “Chị dâu.”
“Chị nhiều nước quá.”
Thấy Hạng Chấn gật đầu, người hàng xóm trực tiếp ngồi vào ghế phụ, Hạng Chấn mím môi không nói gì cả, vào phòng ôm Phục Hoa nói: “Ôi, còn tưởng đi đường có thể ngắm em.”
Phục Hoa cười: “Chú ý lái xe, về nhà cho anh ngắm.”
Hạng Chấn hôn lên môi cô: “Tối nay cho anh làm một lần, coi như phần thưởng nhé.”
Mặt Phục Hoa đỏ ửng: “Anh nghiêm túc chút đi.”
Mẹ Hạng đặt một đồng đồ ăn ở ghế sau, khi Phục Hoa lên xe, cô quay sang xem cốp xe, cả cốp xe cũng đầy ự. Hạng Huân ngồi bên còn lại, dựa vào cửa sổ, đeo tai nghe, thấy cô nhìn sang thì ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Phục Hoa cúi đầu kéo cửa xe, cẩn thận tránh những thứ đó, ngồi bên cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người rất gần, chân cô gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu, cô hơi nhích sang bên cạnh một chút, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy Hạng Huân tiến lại gần cô hơn.
Nhưng khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy chàng trai đang đeo tai nghe chơi điện thoại, kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng, dù thế nào đi chăng nữa cũng thấy có vẻ là một học sinh ngoan.
Hạng Chấn thắt dây an toàn, nhìn vào gương chiếu hậu: “Có để quên đồ gì không em?”
Phục Hoa lắc đầu: “Không.”
Hạng Huân nói: “Em về nhà anh chị.”
“Muộn quá rồi, anh cũng lười đưa chú về trường.” Hạng Chấn nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
Không biết cha mẹ Hạng nhớ tới chuyện gì mà xách một nải chuối đưa cho Hạng Huân, Hạng Huân nói không ăn, đôi vợ chồng già hơi thất vọng cầm về, Phục Hoa thấy vậy thì không đành lòng, giơ tay cầm lấy: “Đưa cho con đi ạ.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Hạng Chấn mở cửa sổ, chào cha mẹ rồi lái xe ra ngoài.
Người hàng xóm nói rất nhiều, suốt đường nói chuyện với Hạng Chấn khiến anh thấy rất phiền phức nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể câu đáp câu không, chân đạp ga, hận không thể về nhà thật nhanh để ôm hôn vợ mình.
Tối qua Phục Hoa ngủ không ngon, cô ngồi ở ghế sau không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, đầu lắc qua lắc lại, Hạng Huân đặt đầu cô lên vai mình, làm gối cho cô
Lông mi của Phục Hoa run lên, cô chợt tỉnh giấc, ngồi dậy vờ như không xảy ra chuyện gì. Hạng Chấn lái xe nhanh, khi xe quẹo theo quán tính, cả người Phục Hoa ngả vào trong lòng ngực Hạng Huân.
Cô giữ ghế định ngồi về chỗ một lần nữa nhưng có một bàn tay đặt lên ngực cô, cách một lớp vải, Hạng Huân xoa ngực cô, nhân tiện khoang xe tối tăm hôn lên môi cô.
“…” Phục Hoa không dám giãy giụa, nhưng hành động của Hạng Huân khiến cô sợ tới mức nổi da gà, tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hạng Chấn ngồi ở ghế trước vẫn đang nói chuyện với hàng xóm, từ dầu mỏ cho tới dầu diesel, từ nơi làm việc cho tới khu trường học.
Phục Hoa giơ tay chống vào ngực Hạng Huân, nhỏ giọng cầu xin: “Hạng Huân…”
Chàng trai ngậm lấy lưỡi cô vào miệng, mút thật mạnh, một tay vén áo lót của cô lên, lòng bàn tay xoa nắn núm vú cứng cáp. Phục Hoa gần như không nhịn được mà rên rỉ trong miệng cô, cô rùng mình, bên tai nghe thấy Hạng Huân khàn giọng nói: “Chị dâu, chị muốn không?”
Năm ngón tay của cậu biến đổi da dạng đùa bỡn bầu ngực của cô, đầu ngón tay kéo, ấn núm vú, khoảnh khắc một tiếng nức nở bật ra sắp bật ra khỏi cổ họng của Phục Hoa, bàn tay tà ác đó dọc theo eo cô, đi xuống dưới luồn vào váy cô.
“Hạng Huân…” Hô hấp của cô nặng nề hơn, hốc mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt cánh tay cậu, không cho cậu đi vào.
Hạng Huân nghiêng đầu ngậm tai cô, đưa lưỡi vào, dọc theo vành tai liếm một vòng tròng, cái lưỡi trươn trượt của cậu dường như đang khuấy động dây thần kinh của cô, Phục Hoa bị liếm đến mức da đầu tê dại, toàn thân mềm yếu.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, một tiếng thở dốc bật ra khỏi cổ họng.
Bàn tay của chàng trai tiến quân thần tốc chạm thẳng vào mép quần lót, chưa kịp đến gần đã cảm nhận được một vệt nước.
Khóe môi của Hạng Huân cong lên, cậu ngậm tai cô mút thật mạnh, khàn giọng nói: “Chị dâu.”
“Chị nhiều nước quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro