Mượn Giống Em Chồng

Chương 36

2024-10-12 17:18:37

Buổi sáng ngày hôm sau, bầu không khí rất ngột ngạt.

Hạng Huân ngồi ở bàn ăn cúi đầu ăn sáng, Hạng Chấn ngồi đối diện với vẻ mặt u ám.

Sau khi rửa sạch xoong nồi, Phục Hoa rót nước ấm vào cốc giữ nhiệt của Hạng Chấn, sau đó xoay người vào bếp lau bệ bếp.

Hạng Huân đột nghiêng ngẩng đầu nói: “Chị dâu, em muốn uống sữa.”

Không biết có phải do Hạng Chấn nghĩ nhiều hay không, nói tóm lại, khi nghe câu này, anh lập tức nghĩ đến một số hình ảnh theo bản năng.

Phục Hoa cũng bị lời nói này của Hạng Huân dọa, cô sửng sốt một lúc mới hiểu cậu đang ám chỉ sữa bò, vì vậy vội vàng cúi đầu đáp: “Được, có ngay.”

Hạng Huân dùng giấy lau miệng, ngẩng đầu thản nhiên hỏi Hạng Chấn như không có chuyện gì xảy ra: “Sao vậy anh?”

Hạng Chấn thật sự muốn bóp chết cậu.

Anh đen mặt ăn bữa sáng, uống hai hớp nước ấm, cầm bình giữ nhiệt đi ra ngoài: “Vợ ơi, anh đi đây.”

“Anh, cho em đi nhờ đoạn đường.” Hạng Huân cầm sữa từ tay Phục Hoa, uống vài hớp, lau miệng rồi đi theo sau Hạng Chấn ra cửa thay giày.

Hạng Chấn nghiến răng nói: “Mẹ nó anh mày cũng muốn tiễn mày đi một đoạn đường.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bởi vì Phục Hoa ở nhà nên Hạng Chấn không phát hỏa, vừa xuống lầu anh liền nắm lấy cổ áo của Hạng Huân, kéo cậu đến trước mặt mình, hung dữ cảnh cáo: “Tao nói cho mày biết, mày nghĩ cũng đừng nghĩ! Chị dâu mày là của tao! Sau này nếu mày dám có ý nghĩ khác với cô ấy, mày mẹ nó chờ chết đi!”

“Vì chuyện này mà anh thức trắng đêm à?” Hạng Huân nhìn vào mắt anh, hỏi.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Hạng Chấn nghiến răng nói: “Nghĩ lại chuyện đó, tao thật sự muốn giết chết mày.”

Anh đẩy mạnh cậu sang một bên: “Mày cút đi, sau này cuối tuần không được đến đây, nếu để tao nhìn thấy mày, tao sẽ đánh chết mày.”

“Anh, anh sợ gì chứ?” Hạng Huân nhìn chằm chằm vào mặt anh, khóe môi hơi nhếch lên: “Anh sợ em, hay sợ chị dâu…?”

Hạng Huân còn chưa nói xong, Hạng Chấn lập tức dùng nắm đấm đấm cậu: “Chết tiệt! Tối hôm qua tao nên đánh chết mày!”

Hai người đánh nhau vô cùng ồn ào, tình cờ đang vào giờ mọi người đi làm, không ít người trong khu chung cư vừa đi ra đã nhìn thấy hai người đánh nhau thì vội vàng đến can ngăn, có người hàng xóm vội vàng lên lầu gõ cửa nhà Phục Hoa, bảo cô xuống dưới.

Khi Phục Hoa vội vàng xuống lầu, mũi và miệng của Hạng Huân dính đầy máu, cậu ngồi dưới đất, áo sơ mi trắng dính rất nhiều máu đỏ tươi, trông rất ghê người.

Hạng Chấn bị mấy người kéo lại, những người xung quanh không ngừng khuyên nhủ: “Ôi chao, anh em với nhau ai lại đánh nhau bao giờ, có chuyện gì không thể thương lượng sao?”

Hạng Chấn tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, quát về phía Hạng Huân: “Thương lượng cái mẹ gì! Không thể thương lượng!”

Phục Hoa vừa chạy tới liền nhìn thấy cằm Hạng Huân đầy máu, cô giật mình, vội vàng chạy tới trước mặt Hạng Huân, dùng tay lau máu trên mặt cậu: “Ôi trời ơi, sao lại chảy nhiều máu thế này? Hạng Huân, em không sao chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu Hạng Huân hơi choáng, cậu tựa trán vào vai cô, nói: “Chị dâu, đầu em choáng.”

Hạng Chấn đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này tức đến mức mắt đỏ hoe, anh đẩy mấy người xung quanh ra, lao tới tiếp tục đánh Hạng Huân, những người khác luống cuống tay chân vội vàng ngăn lại.

Hạng Chấn tức đến mức hét to: “Buông tay ra! Buông ra cho tôi!”

Bốn năm người gần như không cản được anh, cũng may chẳng mấy chốc Phục Hoa đã đi tới. Trước mặt người ngoài, Phục Hoa không dám hỏi tại sao hai anh em đánh nhau, cô chỉ hỏi Hạng Chấn có thể đưa Hạng Huân đến bệnh viện không, hình như cậu bị đánh đến choáng rồi.

Hạng Chấn sửng sốt, sau đó đẩy những người khác ra: “Được rồi được rồi, đừng can tôi nữa! Tôi đưa nó đến bệnh viện.”

Lúc này mọi người mới giải tán.

Phục Hoa lên lầu lấy khăn, Hạng Huân vẫn ngồi trên mặt đất, toàn bộ cằm, bao gồm cả cổ áo đầy máu, mũi vẫn đang chảy máu, cậu dùng giấy lau, giấy này là hàng xóm đưa cho.

Hạng Chấn nhìn qua, cau mày chửi bới: “Đáng đời!”

Hạng Huân không nói gì.

Hạng Chấn giơ tay kéo cậu, khi Hạng Huân nắm lấy tay anh, cậu nói: “Anh.”

“Em thật sự rất thích chị dâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống Em Chồng

Số ký tự: 0