Chương 37
2024-10-12 17:18:37
Hạng Chấn đè nén cơn tức, tay dùng sức đến mức như muốn bóp nát cậu: “Mày muốn chết đúng không?”
Mặt Hạng Huân không đổi sắc, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không muốn.”
“Không muốn thì câm miệng lại!” Hạng Chấn kéo cậu ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe lại, Phục Hoa đã xuống dưới, cô gấp đến độ toát mồ hôi, tay cầm một chiếc khăn lông, bên trong có túi chườm đá.
Cô lên xe, đặt bọc chườm đá sau đầu Hạng Huân, tay còn lại lau mặt cho cậu.
Hạng Huân bình tĩnh nhìn cô, mãi cho đến khi Phục Hoa nhận ra bầu không khí không ổn, cô nhìn về phía ghế lái, Hạng Chấn đang nhìn qua gương chiếu hậu với vẻ mặt u ám.
“…”
Phục Hoa mơ hồ cảm nhận được trận chiến vừa rồi giữa hai anh em này có lẽ liên quan đến mình, nhưng cô không chắc lắm, chỉ là trái tim cô đập rất nhanh, cảnh tượng vừa rồi giống như cô bị chồng bắt gian tại trận vậy.
Cô thu tay về, đưa khăn lông cho Hạng Huân: “Em, em tự làm đi.”
Hạng Huân cầm khăn lông che mũi, gật đầu nói: “Cảm ơn chị dâu.”
Hạng Chấn đạp chân ga lái xe ra ngoài, Hạng Huân xuất phát từ quán tính nghiêng người sang một bên, cậu cau mày kêu một tiếng, là thật sự đau, ngay cả cổ cũng nổi gân xanh.
Phục Hoa theo quán tĩnh ngã xuống ghế sau, nhưng cô lập tức ngồi dậy, khẩn trương sờ đầu Hạng Huân: “Em không sao chứ?”
Nhìn biểu cảm đau đớn của Hạng Huân, cô vội vàng nói với Hạng Chấn: “Sao anh lái xe nhanh thế? Em ấy bị thương, anh lái xe chậm thôi.”
Hạng Chấn tức đến nỗi suýt hộc máu, anh nghiến răng gật đầu: “Được, được, được.”
Ba chữ “được” liên tiếp suýt nữa làm gãy cả hàm răng.
Trên đường đến bệnh viện, Hạng Huân gọi điện thoại xin nghỉ, Hạng Chấn cũng xin nghỉ, nhưng chỉ nghỉ hai tiếng, anh không nghĩ Hạng Huân bị thương nghiêm trọng.
Kết quả sau khi chụp X-quang, bác sĩ nói não bị chấn động cần phải nhập viện, Hạng Chấn trực tiếp nói thẳng với bác sĩ: “Định lừa người à? Đâm hai cái mà não bị tổn thương?”
Bác sĩ nhìn Hạng Chấn cao to: “Cậu đánh?”
Vẻ mặt của Hạng Chấn vô cùng khó chịu: “Đúng, tôi đánh đó, có chuyện gì sao?”
“Cậu đánh mà cậu không hiểu?” Bác sĩ chỉ vào mũi của Hạng Huân, nói: “Cậu to con như vậy, đấm một cái thôi sống mũi của cậu ấy đã không nguyên vẹn rồi.”
“Tôi to con chẳng lẽ nó nhỏ con?! Con mẹ nó tôi còn thấp hơn nó 1cm!” Hạng Chấn nói to.
Phục Hoa sợ anh sẽ cãi nhau với bác sĩ nên đẩy anh ra ngoài: “Không sao đâu, em ở đây, anh về làm việc trước đi.”
Hạng Chấn căn bản không yên tâm để Phục Hoa ở cùng với Hạng Huân, anh kéo Phục Hoa: “Anh tìm người chăm sóc nó, em về nhà đi.”
“Tìm người chăm sóc làm gì? Lãng phí tiền lắm, em ở nhà cũng không có việc gì làm, cứ để em ở đây chăm em ấy.” Phục Hoa lắc đầu, đẩy anh ra ngoài: “Anh mau về làm việc đi.”
“Không được.” Hạng Chấn cau mày, không muốn thỏa hiệp: “Nó lớn vậy rồi, dù không có người chăm sóc thì nó vẫn biết tự lo cho bản thân.”
“Vì sao hai người đánh nhau?” Phục Hoa do dự hỏi.
Hạng Chấn nhìn cô, không nói được chữ nào, anh xoay người gãi đầu, “Được rồi, em ở lại đây, anh đi làm.”
Anh không biết phải nói như thế nào với Phục Hoa.
Nói Hạng Huân thích cô, muốn làm tình với cô sao?
Hay là nói tối qua làm tình với cô, cô vô tình gọi tên Hạng Huân?
Khi Hạng Chấn bước vào thang máy, anh nhớ tới lúc hai người kiểm tra cơ thể xong đi ra ngoài, Hạng Huân có nói với anh: “Anh, nếu anh muốn có con, không phải chỉ có một biện pháp.”
Anh nhớ rõ mình đã hỏi một câu vô cùng ngây thơ: “Biện pháp gì?”
Hạng Huân cụp mắt nói: “Tinh trùng của anh không dùng được, vậy dùng của em.”
Vừa nhớ lại chuyện đó, anh lập tức nổi điên đập đầu vào thang máy: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp mình đúng là thằng đần!”
Những người khác trong thang máy bị dọa sợ đến mức bỏ chạy, chỉ có một mình Hạng Chấn nổi điên, không ngừng mắng Hạng Huân: “Mẹ nó, nếu mày không phải em trai ruột của tao, tao thật sự sẽ muốn giết chết mày…”
Mặt Hạng Huân không đổi sắc, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không muốn.”
“Không muốn thì câm miệng lại!” Hạng Chấn kéo cậu ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe lại, Phục Hoa đã xuống dưới, cô gấp đến độ toát mồ hôi, tay cầm một chiếc khăn lông, bên trong có túi chườm đá.
Cô lên xe, đặt bọc chườm đá sau đầu Hạng Huân, tay còn lại lau mặt cho cậu.
Hạng Huân bình tĩnh nhìn cô, mãi cho đến khi Phục Hoa nhận ra bầu không khí không ổn, cô nhìn về phía ghế lái, Hạng Chấn đang nhìn qua gương chiếu hậu với vẻ mặt u ám.
“…”
Phục Hoa mơ hồ cảm nhận được trận chiến vừa rồi giữa hai anh em này có lẽ liên quan đến mình, nhưng cô không chắc lắm, chỉ là trái tim cô đập rất nhanh, cảnh tượng vừa rồi giống như cô bị chồng bắt gian tại trận vậy.
Cô thu tay về, đưa khăn lông cho Hạng Huân: “Em, em tự làm đi.”
Hạng Huân cầm khăn lông che mũi, gật đầu nói: “Cảm ơn chị dâu.”
Hạng Chấn đạp chân ga lái xe ra ngoài, Hạng Huân xuất phát từ quán tính nghiêng người sang một bên, cậu cau mày kêu một tiếng, là thật sự đau, ngay cả cổ cũng nổi gân xanh.
Phục Hoa theo quán tĩnh ngã xuống ghế sau, nhưng cô lập tức ngồi dậy, khẩn trương sờ đầu Hạng Huân: “Em không sao chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn biểu cảm đau đớn của Hạng Huân, cô vội vàng nói với Hạng Chấn: “Sao anh lái xe nhanh thế? Em ấy bị thương, anh lái xe chậm thôi.”
Hạng Chấn tức đến nỗi suýt hộc máu, anh nghiến răng gật đầu: “Được, được, được.”
Ba chữ “được” liên tiếp suýt nữa làm gãy cả hàm răng.
Trên đường đến bệnh viện, Hạng Huân gọi điện thoại xin nghỉ, Hạng Chấn cũng xin nghỉ, nhưng chỉ nghỉ hai tiếng, anh không nghĩ Hạng Huân bị thương nghiêm trọng.
Kết quả sau khi chụp X-quang, bác sĩ nói não bị chấn động cần phải nhập viện, Hạng Chấn trực tiếp nói thẳng với bác sĩ: “Định lừa người à? Đâm hai cái mà não bị tổn thương?”
Bác sĩ nhìn Hạng Chấn cao to: “Cậu đánh?”
Vẻ mặt của Hạng Chấn vô cùng khó chịu: “Đúng, tôi đánh đó, có chuyện gì sao?”
“Cậu đánh mà cậu không hiểu?” Bác sĩ chỉ vào mũi của Hạng Huân, nói: “Cậu to con như vậy, đấm một cái thôi sống mũi của cậu ấy đã không nguyên vẹn rồi.”
“Tôi to con chẳng lẽ nó nhỏ con?! Con mẹ nó tôi còn thấp hơn nó 1cm!” Hạng Chấn nói to.
Phục Hoa sợ anh sẽ cãi nhau với bác sĩ nên đẩy anh ra ngoài: “Không sao đâu, em ở đây, anh về làm việc trước đi.”
Hạng Chấn căn bản không yên tâm để Phục Hoa ở cùng với Hạng Huân, anh kéo Phục Hoa: “Anh tìm người chăm sóc nó, em về nhà đi.”
“Tìm người chăm sóc làm gì? Lãng phí tiền lắm, em ở nhà cũng không có việc gì làm, cứ để em ở đây chăm em ấy.” Phục Hoa lắc đầu, đẩy anh ra ngoài: “Anh mau về làm việc đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không được.” Hạng Chấn cau mày, không muốn thỏa hiệp: “Nó lớn vậy rồi, dù không có người chăm sóc thì nó vẫn biết tự lo cho bản thân.”
“Vì sao hai người đánh nhau?” Phục Hoa do dự hỏi.
Hạng Chấn nhìn cô, không nói được chữ nào, anh xoay người gãi đầu, “Được rồi, em ở lại đây, anh đi làm.”
Anh không biết phải nói như thế nào với Phục Hoa.
Nói Hạng Huân thích cô, muốn làm tình với cô sao?
Hay là nói tối qua làm tình với cô, cô vô tình gọi tên Hạng Huân?
Khi Hạng Chấn bước vào thang máy, anh nhớ tới lúc hai người kiểm tra cơ thể xong đi ra ngoài, Hạng Huân có nói với anh: “Anh, nếu anh muốn có con, không phải chỉ có một biện pháp.”
Anh nhớ rõ mình đã hỏi một câu vô cùng ngây thơ: “Biện pháp gì?”
Hạng Huân cụp mắt nói: “Tinh trùng của anh không dùng được, vậy dùng của em.”
Vừa nhớ lại chuyện đó, anh lập tức nổi điên đập đầu vào thang máy: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp mình đúng là thằng đần!”
Những người khác trong thang máy bị dọa sợ đến mức bỏ chạy, chỉ có một mình Hạng Chấn nổi điên, không ngừng mắng Hạng Huân: “Mẹ nó, nếu mày không phải em trai ruột của tao, tao thật sự sẽ muốn giết chết mày…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro