Chương 38
2024-10-12 17:18:37
Bác sĩ nói Hạng Huân không có vấn đề gì, nhưng có người bị chấn động não xuất huyết não muộn nên phải nhập viện quan sát hai ngày.
Phục Hoa thanh toán viện phí, hỏi bác sĩ những việc cần phải chú ý, lúc này mới đưa Hạng Huân đến phòng bệnh.
Sau đầu của Hạng Huân có một vết sưng, y tá chỉ băng bó đơn giản cho cậu, yêu cầu cậu nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, cố gắng không xuống giường hoạt động.
Trên cổ áo cậu toàn là vết máu khô, Phục Hoa đi vào phòng vệ sinh giặt khăn lông rồi đi ra, lau vết máu chưa khô trên cằm cậu. Cô nhìn vào mắt Hạng Huân, dừng tay lại, lùi về sau hai bước: “Chị, chị về nhà lấy hai bộ quần áo cho em.”
“Ừm.” Hạng Huân vẫn nhìn thẳng vào cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Ánh mắt của cậu khiến Phục Hoa không tự nhiên lắm, cô cúi đầu gấp chiếc khăn lông đặt lên đầu giường: “Chị về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho chị.”
Hạng Huân gọi cô: “Chị dâu.”
Phục Hoa gần như đã ra khỏi phòng bệnh, nghe vậy, cô xoay người: “Hả?”
Hạng Huân nằm trên giường bệnh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, khi nói chuyện, đôi môi mỏng mở ra rồi đóng lại, giọng nói hơi trầm: “Em đợi chị.”
Phục Hoa: “…”
Rõ ràng cô chỉ nói về lấy quần áo, sao phát ra từ miệng của Hạng Huân lại ái muội như vậy?
Chỉ khi Phục Hoa xuống lầu cô mới nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của mình qua cánh cửa kim loại của thang máy, cô cảm thấy bản thân điên rồi, lắc đầu ra khỏi thang máy.
Tủ quần áo của Hạng Huân rất sạch sẽ, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm của bột giặt, Phục Hoa chọn ba món, sau đó cầm cục sạc, đồ vệ sinh cá nhân, dép lê rồi bỏ vào một cái ba lô.
Phòng bệnh Hạng Huân nằm là phòng đôi, giường bệnh trong cùng có một ông cụ khoảng 80 tuổi, cứ nửa tiếng lại có một y tá đến xem tình hình.
Phục Hoa đặt túi xuống, lấy áo sơ mi sạch sẽ đưa cho Hạng Huân, Hạng Huân không nhúc nhích mà chỉ nhìn cô: “Em đau đầu, chị dâu thay giúp em đi.”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Phục Hoa vẫn chịu thua, cô giơ tay cởi cúc áo của cậu, giúp cậu cởi quần áo bẩn rồi mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ cho cậu.
Phục Hoa làm việc rất nghiêm túc, cô cúi đầu, cẩn thận cài cúc áo sơ mi cho cậu, bởi vì họ cách nhau rất gần cho nên hơi thở của hai hòa vào nhau làm một. Đôi mắt của Hạng Huân dừng trên mặt cô, nhìn những sợi lông tơ trên làn da trắng mịn của cô, nhìn mũi cô thấm mồ hôi, nhìn đôi môi đỏ mọng mím lại, nghiêng đầu cài cúc áo cho cậu.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô thỉnh thoảng cọ vào bụng cậu.
Hạng Huân đột nhiên giơ tay nắm lấy tay cô, di chuyển xuống bụng, ấn tay cô vào háng mình, cự vật ngủ say vừa mới thức tỉnh, dùng sức nóng chọc vào lòng bàn tay của cô.
Phục Hoa mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt bối rối và bất an: “Hạng Huân…”
Ban ngày ban mặt, cửa phòng bệnh mở rộng, người đến người đi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng nói của y tá và người nhà bệnh nhân.
Hạng Huân không trêu cô nữa, cậu buông cô ra, nhắm mắt khẽ thở hổn hển: “Chị dâu, em ngủ một lúc.”
Đầu cậu thật sự rất choáng, cả buổi sáng ở trong trạng thái quay cuồng, ngủ chưa đến hai tiếng đã tỉnh, ông cụ giường bên đã bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa ho đánh thức cả Hạng Huân.
Cậu mở mắt ra nhưng không thấy Phục Hoa đâu, đợi một lúc Phục Hoa mới quay lại, hóa ra cô đi mua cơm trưa, bởi vì Hạng Huân tương đối kén ăn nên cô phải chạy đi tận mấy quán mới mua được.
Đầu Hạng Huân choáng, không thoải mái nên ăn được mấy miếng cơm liền không ăn nữa.
Phục Hoa chăm cậu như một người bệnh, cầm thìa muốn đút cho cậu, trên mặt Hạng Huân không có biểu cảm gì, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, cắn thìa không buông, Phục Hoa không rút thìa ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi tên cậu: “Hạng Huân, Hạng Huân.”
Hạng Huân buông ra, khuôn mặt tươi cười đối diện với Phục Hoa.
Ở nhà, phần lớn cậu không bày ra biểu cảm gì, tính tình không kiên nhẫn, sẽ nhíu mày, rất ít nói cũng rất ít cười, ít nhất…Phục Hoa gần như chưa từng thấy Hạng Huân cười như lúc này.
Nước da của cậu trắng nõn, tóc mái hơi rũ xuống vì dính mồ hôi, che đi vầng trán, đôi lông mày đen rậm giống như nét vẽ từ bàn tay nghệ sĩ, con ngươi đen nhánh phản chiếu rõ ràng một nụ cười, trên sống mũi thẳng có một vết băng, vết thương ở khóe miệng dánh một miếng băng nhỏ hình vuông.
Cậu nhai cơm trong miệng, nâng cằm lên, để lộ yết hầu đang lên xuống.
Cả người toát ra vẻ gợi cảm không thể diễn tả.
Trái tim của Phục Hoa đập loạn, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phục Hoa thanh toán viện phí, hỏi bác sĩ những việc cần phải chú ý, lúc này mới đưa Hạng Huân đến phòng bệnh.
Sau đầu của Hạng Huân có một vết sưng, y tá chỉ băng bó đơn giản cho cậu, yêu cầu cậu nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, cố gắng không xuống giường hoạt động.
Trên cổ áo cậu toàn là vết máu khô, Phục Hoa đi vào phòng vệ sinh giặt khăn lông rồi đi ra, lau vết máu chưa khô trên cằm cậu. Cô nhìn vào mắt Hạng Huân, dừng tay lại, lùi về sau hai bước: “Chị, chị về nhà lấy hai bộ quần áo cho em.”
“Ừm.” Hạng Huân vẫn nhìn thẳng vào cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Ánh mắt của cậu khiến Phục Hoa không tự nhiên lắm, cô cúi đầu gấp chiếc khăn lông đặt lên đầu giường: “Chị về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho chị.”
Hạng Huân gọi cô: “Chị dâu.”
Phục Hoa gần như đã ra khỏi phòng bệnh, nghe vậy, cô xoay người: “Hả?”
Hạng Huân nằm trên giường bệnh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, khi nói chuyện, đôi môi mỏng mở ra rồi đóng lại, giọng nói hơi trầm: “Em đợi chị.”
Phục Hoa: “…”
Rõ ràng cô chỉ nói về lấy quần áo, sao phát ra từ miệng của Hạng Huân lại ái muội như vậy?
Chỉ khi Phục Hoa xuống lầu cô mới nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của mình qua cánh cửa kim loại của thang máy, cô cảm thấy bản thân điên rồi, lắc đầu ra khỏi thang máy.
Tủ quần áo của Hạng Huân rất sạch sẽ, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm của bột giặt, Phục Hoa chọn ba món, sau đó cầm cục sạc, đồ vệ sinh cá nhân, dép lê rồi bỏ vào một cái ba lô.
Phòng bệnh Hạng Huân nằm là phòng đôi, giường bệnh trong cùng có một ông cụ khoảng 80 tuổi, cứ nửa tiếng lại có một y tá đến xem tình hình.
Phục Hoa đặt túi xuống, lấy áo sơ mi sạch sẽ đưa cho Hạng Huân, Hạng Huân không nhúc nhích mà chỉ nhìn cô: “Em đau đầu, chị dâu thay giúp em đi.”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Phục Hoa vẫn chịu thua, cô giơ tay cởi cúc áo của cậu, giúp cậu cởi quần áo bẩn rồi mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ cho cậu.
Phục Hoa làm việc rất nghiêm túc, cô cúi đầu, cẩn thận cài cúc áo sơ mi cho cậu, bởi vì họ cách nhau rất gần cho nên hơi thở của hai hòa vào nhau làm một. Đôi mắt của Hạng Huân dừng trên mặt cô, nhìn những sợi lông tơ trên làn da trắng mịn của cô, nhìn mũi cô thấm mồ hôi, nhìn đôi môi đỏ mọng mím lại, nghiêng đầu cài cúc áo cho cậu.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô thỉnh thoảng cọ vào bụng cậu.
Hạng Huân đột nhiên giơ tay nắm lấy tay cô, di chuyển xuống bụng, ấn tay cô vào háng mình, cự vật ngủ say vừa mới thức tỉnh, dùng sức nóng chọc vào lòng bàn tay của cô.
Phục Hoa mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt bối rối và bất an: “Hạng Huân…”
Ban ngày ban mặt, cửa phòng bệnh mở rộng, người đến người đi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng nói của y tá và người nhà bệnh nhân.
Hạng Huân không trêu cô nữa, cậu buông cô ra, nhắm mắt khẽ thở hổn hển: “Chị dâu, em ngủ một lúc.”
Đầu cậu thật sự rất choáng, cả buổi sáng ở trong trạng thái quay cuồng, ngủ chưa đến hai tiếng đã tỉnh, ông cụ giường bên đã bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa ho đánh thức cả Hạng Huân.
Cậu mở mắt ra nhưng không thấy Phục Hoa đâu, đợi một lúc Phục Hoa mới quay lại, hóa ra cô đi mua cơm trưa, bởi vì Hạng Huân tương đối kén ăn nên cô phải chạy đi tận mấy quán mới mua được.
Đầu Hạng Huân choáng, không thoải mái nên ăn được mấy miếng cơm liền không ăn nữa.
Phục Hoa chăm cậu như một người bệnh, cầm thìa muốn đút cho cậu, trên mặt Hạng Huân không có biểu cảm gì, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, cắn thìa không buông, Phục Hoa không rút thìa ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi tên cậu: “Hạng Huân, Hạng Huân.”
Hạng Huân buông ra, khuôn mặt tươi cười đối diện với Phục Hoa.
Ở nhà, phần lớn cậu không bày ra biểu cảm gì, tính tình không kiên nhẫn, sẽ nhíu mày, rất ít nói cũng rất ít cười, ít nhất…Phục Hoa gần như chưa từng thấy Hạng Huân cười như lúc này.
Nước da của cậu trắng nõn, tóc mái hơi rũ xuống vì dính mồ hôi, che đi vầng trán, đôi lông mày đen rậm giống như nét vẽ từ bàn tay nghệ sĩ, con ngươi đen nhánh phản chiếu rõ ràng một nụ cười, trên sống mũi thẳng có một vết băng, vết thương ở khóe miệng dánh một miếng băng nhỏ hình vuông.
Cậu nhai cơm trong miệng, nâng cằm lên, để lộ yết hầu đang lên xuống.
Cả người toát ra vẻ gợi cảm không thể diễn tả.
Trái tim của Phục Hoa đập loạn, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro