Chương 39
2024-10-12 17:18:37
Buổi tối Hạng Chấn tan làm đến bệnh viện đón Phục Hoa, nhưng Phục Hoa không yên tâm để Hạng Huân nằm viện một mình, cô sợ buổi tối cậu đau đầu, xung quanh không có người chăm sóc, nhỡ đâu y tá bận quá không thể chăm sóc cậu, cậu thật sự xảy ra chuyện gì sẽ muộn mất.
Hạng Chấn nói: “Đau đầu thì đau đầu, đau không chết được.”
Phục Hoa: “…”
“Chỉ ở hai tối thôi mà, tối nay em ở đây.” Phục Hoa bảo Hạng Chấn về nhà.
Hạng Chấn tức đến mức chỉ muốn bế người đi, cậu nhìn Phục Hoa bận trước bận sau giặt quần áo cho Hạng Huân, sau đó lại giặt khăn lau mặc, cắt hoa quả bón tận miệng cho cậu, quả thực chua đến mức không chịu được.
Khi Phục Hoa đi vệ sinh, Hạng Chấn chỉ vào Hạng Huân nằm trên giường bệnh, chửi ầm lên: “Chẳng trách mày muốn nằm viện, giở khổ nhục kế đúng không?”
“Bác sĩ bảo em nằm viện.” Hạng Huân sửa lại, “Khổ nhục kế có thể đổi thành nhờ họa được phước.”
Hạng Chấn tức đến nghiến răng.
Phục Hoa đi ra từ phòng vệ sinh, anh liền ngồi xuống ghế: “Được rồi, tối nay anh ở lại, em về đi.”
Phục Hoa thấy bầu không khí giữa hai anh em có vẻ kỳ lạ, cô không nghĩ nhiều, cầm quần áo đã giặt sạch sẽ về nhà, cô vừa mới tắm xong thì nhận được tin nhắn của Hạng Huân.
Hạng Chấn đang nằm trên giường gấp màu xanh lam, anh ngủ rồi, miệng há to, nhìn qua đã biết ngủ ngáy.
Hạng Huân còn gửi thêm một tin nhắn thoại: “Chị dâu, tiếng ngáy của anh khiến em đau đầu.”
Phục Hoa thay quần áo, bắt taxi lao đến bệnh viện, ông cụ giường đối diện vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật, nghe nói bị tức ngực không thở được, khi Phục Hoa đi vào phòng bệnh, Hạng Chấn vừa mới đứng dậy, chuẩn bị đi vệ sinh.
Nhìn thấy Phục Hoa, Hạng Chấn sửng sốt: “Sao em lại đến đây?”
“Anh về nhà ngủ đi, ngủ ở đây không ngon đâu.” Phục Hoa kéo tay anh đi ra ngoài.
“Em muốn ở đây chăm nó?” Hạng Chấn xụ mặt, “Không được, em về đi, anh ở đây.”
Phục Hoa nhỏ giọng nói: “Anh ngủ ngáy, Hạng Huân nói đau đầu, ngủ không ngon.”
“Mẹ kiếp, em quan tâm nó! Căn bản không quan tâm anh!” Hạng Chấn ghen đến nổ mắt, tức đến nỗi không thở được, “Nó cáo trạng với em đúng không? Anh nói mà sao đột nhiên em lại đến đây cơ chứ, quả nhiên nó giở trò!”
“Không phải, không phải não em ấy bị tổn thương sao? Bác sĩ bảo em ấy phải nghỉ ngơi…” Phục Hoa vội vàng giải thích.
“Vậy anh không cần phải nghỉ ngơi sao?” Hạng Chấn cau mày tỏ vẻ khó chịu.
Phục Hoa: “…Anh về nhà chẳng phải sẽ được nghỉ ngơi sao?”
Hạng Chấn tức đến mức á khẩu không trả lời được.
Một lúc sau, anh mới kéo Phục Hoa vào trong lòng ngực: “Không được, không có em ở đây, anh ngủ không ngon.”
Phục Hoa nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Không sao, chỉ hai đêm thôi mà.”
“Được rồi, hai đêm.” Hạng Chấn bế cô vào phòng vệ sinh: “Làm xong anh sẽ về.”
Phục Hoa mở to mắt: “Cái gì?”
Hạng Chấn đã cởi quần áo, ôm Phục Hoa vào lòng, hôn cô, người phụ nữ vừa mới tắm xong, mùi thơm trên người ngào ngạt, Hạng Chấn vừa mới cúi đầu hôn cô, dương vật đã cứng rắn, chọc thẳng vào bụng cô.
“Hạng Huân…Đang ở bên ngoài.” Phục Hoa bị hôn đến mức thở dốc, dùng đôi tay nhỏ bé đẩy anh ra.
Hạng Chấn liếm cắn cổ cô, cổ họng bật ra một giọng nói khàn khàn, “Anh biết, anh muốn nó nghe thấy.”
Anh giơ tay xé toạc quần áo của cô, lột trần người cô, tay còn lại cởi áo thun nắm xuống đất, cơ bụng đè lên cơ thể người phụ nữ, khiến làn da của cô trắng như sứ.
Hạng Chấn cúi đầu liếm cắn bầu ngực tròn trịa, trắng trẻo, cái lưỡi thô ráp chà xát núm vú cứng cáp, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm một cách linh hoạt.
Phục Hoa bị liếm đến mức toàn thân run rẩy, cô dùng hai tay kéo tóc anh, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt: “Hức…Chồng ơi…”
Những ngón tay thô ráp của người đàn ông dọc theo âm hộ cắm vào trong, đến khi âm hộ mềm ra, nước ào ạt chảy ra ngoài, người đàn ông nhấc một chân cô lên đặt trên khuỷu tay, cầm dương vật thô dài của mình rồi từ từ đâm vào.
Dương vật màu tím đen đâm đến tận cùng.
Phục Hoa bị cắm đến mức run rẩy, sống lưng như có dòng điện chảy qua, da đầu tê dại, cô khẽ kêu, âm thanh giống như đang khóc.
Hạng Chấn ôm người ở trên không trung, thọc hai cái: “Vợ ơi, em là của anh.”
Hạng Chấn nói: “Đau đầu thì đau đầu, đau không chết được.”
Phục Hoa: “…”
“Chỉ ở hai tối thôi mà, tối nay em ở đây.” Phục Hoa bảo Hạng Chấn về nhà.
Hạng Chấn tức đến mức chỉ muốn bế người đi, cậu nhìn Phục Hoa bận trước bận sau giặt quần áo cho Hạng Huân, sau đó lại giặt khăn lau mặc, cắt hoa quả bón tận miệng cho cậu, quả thực chua đến mức không chịu được.
Khi Phục Hoa đi vệ sinh, Hạng Chấn chỉ vào Hạng Huân nằm trên giường bệnh, chửi ầm lên: “Chẳng trách mày muốn nằm viện, giở khổ nhục kế đúng không?”
“Bác sĩ bảo em nằm viện.” Hạng Huân sửa lại, “Khổ nhục kế có thể đổi thành nhờ họa được phước.”
Hạng Chấn tức đến nghiến răng.
Phục Hoa đi ra từ phòng vệ sinh, anh liền ngồi xuống ghế: “Được rồi, tối nay anh ở lại, em về đi.”
Phục Hoa thấy bầu không khí giữa hai anh em có vẻ kỳ lạ, cô không nghĩ nhiều, cầm quần áo đã giặt sạch sẽ về nhà, cô vừa mới tắm xong thì nhận được tin nhắn của Hạng Huân.
Hạng Chấn đang nằm trên giường gấp màu xanh lam, anh ngủ rồi, miệng há to, nhìn qua đã biết ngủ ngáy.
Hạng Huân còn gửi thêm một tin nhắn thoại: “Chị dâu, tiếng ngáy của anh khiến em đau đầu.”
Phục Hoa thay quần áo, bắt taxi lao đến bệnh viện, ông cụ giường đối diện vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật, nghe nói bị tức ngực không thở được, khi Phục Hoa đi vào phòng bệnh, Hạng Chấn vừa mới đứng dậy, chuẩn bị đi vệ sinh.
Nhìn thấy Phục Hoa, Hạng Chấn sửng sốt: “Sao em lại đến đây?”
“Anh về nhà ngủ đi, ngủ ở đây không ngon đâu.” Phục Hoa kéo tay anh đi ra ngoài.
“Em muốn ở đây chăm nó?” Hạng Chấn xụ mặt, “Không được, em về đi, anh ở đây.”
Phục Hoa nhỏ giọng nói: “Anh ngủ ngáy, Hạng Huân nói đau đầu, ngủ không ngon.”
“Mẹ kiếp, em quan tâm nó! Căn bản không quan tâm anh!” Hạng Chấn ghen đến nổ mắt, tức đến nỗi không thở được, “Nó cáo trạng với em đúng không? Anh nói mà sao đột nhiên em lại đến đây cơ chứ, quả nhiên nó giở trò!”
“Không phải, không phải não em ấy bị tổn thương sao? Bác sĩ bảo em ấy phải nghỉ ngơi…” Phục Hoa vội vàng giải thích.
“Vậy anh không cần phải nghỉ ngơi sao?” Hạng Chấn cau mày tỏ vẻ khó chịu.
Phục Hoa: “…Anh về nhà chẳng phải sẽ được nghỉ ngơi sao?”
Hạng Chấn tức đến mức á khẩu không trả lời được.
Một lúc sau, anh mới kéo Phục Hoa vào trong lòng ngực: “Không được, không có em ở đây, anh ngủ không ngon.”
Phục Hoa nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Không sao, chỉ hai đêm thôi mà.”
“Được rồi, hai đêm.” Hạng Chấn bế cô vào phòng vệ sinh: “Làm xong anh sẽ về.”
Phục Hoa mở to mắt: “Cái gì?”
Hạng Chấn đã cởi quần áo, ôm Phục Hoa vào lòng, hôn cô, người phụ nữ vừa mới tắm xong, mùi thơm trên người ngào ngạt, Hạng Chấn vừa mới cúi đầu hôn cô, dương vật đã cứng rắn, chọc thẳng vào bụng cô.
“Hạng Huân…Đang ở bên ngoài.” Phục Hoa bị hôn đến mức thở dốc, dùng đôi tay nhỏ bé đẩy anh ra.
Hạng Chấn liếm cắn cổ cô, cổ họng bật ra một giọng nói khàn khàn, “Anh biết, anh muốn nó nghe thấy.”
Anh giơ tay xé toạc quần áo của cô, lột trần người cô, tay còn lại cởi áo thun nắm xuống đất, cơ bụng đè lên cơ thể người phụ nữ, khiến làn da của cô trắng như sứ.
Hạng Chấn cúi đầu liếm cắn bầu ngực tròn trịa, trắng trẻo, cái lưỡi thô ráp chà xát núm vú cứng cáp, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm một cách linh hoạt.
Phục Hoa bị liếm đến mức toàn thân run rẩy, cô dùng hai tay kéo tóc anh, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt: “Hức…Chồng ơi…”
Những ngón tay thô ráp của người đàn ông dọc theo âm hộ cắm vào trong, đến khi âm hộ mềm ra, nước ào ạt chảy ra ngoài, người đàn ông nhấc một chân cô lên đặt trên khuỷu tay, cầm dương vật thô dài của mình rồi từ từ đâm vào.
Dương vật màu tím đen đâm đến tận cùng.
Phục Hoa bị cắm đến mức run rẩy, sống lưng như có dòng điện chảy qua, da đầu tê dại, cô khẽ kêu, âm thanh giống như đang khóc.
Hạng Chấn ôm người ở trên không trung, thọc hai cái: “Vợ ơi, em là của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro