Mượn Giống Em Chồng

Chương 44

2024-10-12 17:18:37

Hạng Chấn có thể chấp nhận Hạng Huân thích vợ mình, dù sao thì vợ anh cũng hiền lành, ân cần, dịu dàng, có ai gặp mà không khen một câu.

Nhưng điều duy nhất anh không thể chấp nhận chính là vợ anh cũng thích Hạng Huân.

Mẹ nó, anh kém Hạng Huân chỗ nào!

Hạng Huân đẹp trai, cao ráo, học giỏi hơn, tính tình tốt hơn anh một chút…

Hạng Chấn vừa chửi vừa nghĩ: “Con mẹ nó, tốt hơn mình thật.”

Sau khi hút hai điếu thuốc ở cửa phòng vệ sinh, cuối cùng Hạng Chấn cũng nghĩ thông suốt.

Vốn dĩ việc mượn tinh sinh con anh chưa từng nghĩ suy nghĩ, anh chỉ nghĩ đến em trai Hạng Huân, đó là bởi vì anh có lòng tin với Hạng Huân, một điều nữa là Hạng Huân thông minh.

Anh thật sự hy vọng đứa con Phục Hoa sinh ra sẽ thông minh như Hạng Huân.

Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Hạng Chấn hận không thể giết chết đối phương, nhưng nếu là Hạng Huân, dù sao cậu cũng là em trai ruột của mình, anh không thể đánh chết cậu được.

Hạng Chấn nhớ tới chuyện buổi sáng, Hạng Huân bị đánh hai quyền nhưng không hề đánh trả.

Cậu cứ đứng vững ở đó, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt mình: “Anh, dù anh đánh chết em thì em cũng không hối hận.”

Anh kẹp điếu thuốc trong tay, mở cửa phòng vệ sinh một lần nữa.



Hạng Huân ôm Phục Hoa đổi tư thế, để cô ngồi trong vòng tay mình, hai chân bị cậu dang rộng, một tay giơ ra đằng trước chơi đùa âm vật sưng đỏ, một tay không ngừng bóp ngực cô.

Cậu áp đôi môi mỏng lên sống lưng của cô, cắn mút thật mạnh, hơi thở của cậu phả vào làn da đẫm mồ hôi của cô, khoái cảm vừa sâu vừa nặng, gần như muốn nhấn chìm cô.

Khi một cơn cao trào khác ập đến, Phục Hoa run rẩy, một bóng người to lớn xuất hiện trước mắt cô, người đàn ông giơ tay ôm mặt cô, dùng lòng bàn tay thô ráp lau đi mồ hôi trên mặt cô.

“Được rồi.” Hạng Chấn đè nén cơn giận, không giơ tay đánh người, “Trả chị dâu mày cho tao.”

“Xong ngay.” Hạng Huân ôm Phục Hoa đứng dậy, siết chặt eo cô, điên cuồng đâm mấy chục lần, lực quá mạnh, phát ra âm thanh bạch bạch bạch, Phục Hoa bị đâm dựa vào trong lòng ngực của Hạng Chấn, hai tay cô nắm lấy cánh tay của Hạng Chấn, hét to: “Đừng…Từ bỏ…A a a a…”

Hạng Huân thở hổn hển xuất tinh, cậu chậm rãi cắm thêm mấy lần, hai tay bóp mông cô một lúc mới chịu rút ra.

Toàn thân Phục Hoa mềm nhũn trong lòng ngực Hạng Chấn, cơ thể cô vẫn đang run rẩy, hỗn hợp dâm thủy và tinh dịch chảy dọc theo đùi. Cô bị đụ đến mức ý thức trống rỗng, dựa vào lòng ngực Hạng Chấn một lúc liền chìm vào giấc ngủ.

Hạng Chấn cúi đầu nhìn Phục Hoa, ngẩng đầu hỏi: “Mày lén lút sau lưng tao làm bao nhiêu lần?”

Hạng Huân dùng khăn lông lau mồ hôi, nhẹ nhàng nhướng mày: “Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”

“Chết tiệt.” Hạng Chấn lại muốn giết người.

“Một lần.” Hạng Huân nói.

Vẻ mặt Hạng Chấn đầy nghi ngờ: “Mày nói thật?”



Hạng Huân nhìn biểu cảm ngốc nghếch của anh: “Đương nhiên là nói dối.”

Hạng Chấn tức đến độ suýt hộc máu: “Hạng Huân, mày…”

“Suỵt, chị dâu ngủ rồi.” Hạng Huân đi đến trước mặt anh, vuốt mái tóc rối bù trước mặt Phục Hoa, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Mày cút đi, đừng ép tao đánh người!” Hạng Chấn giơ tay lau miệng Phục Hoa.

Hạng Huân chỉ vào giữa hai chân của Phục Hoa: “Anh, tiện thì anh moi hết bên trong ra đi.”

“Mày còn coi tao là người không?” Hạng Chấn lại chửi um sùm.

Hạng Huân nhướng mày: “Em tắm cho chị dâu?”

Hạng Chấn trừng mắt nhìn cậu: “Không cần! Mày cút đi cho tao!”

“Ồ.” Hạng Huân cầm khăn đi tắm, Hạng Chấn ở bên này vừa chửi rủa vừa móc tinh dịch Hạng Huân vừa mới xuất.

Móc được nửa chừng, anh nhớ ra điều gì đó hỏi Hạng Huân: “Tao có nên đợi thêm một lúc mới móc ra không? Liệu có mang thai không?”

“Vậy anh nhét vào?” Hạng Huân xoay người.

“Mẹ kiếp!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống Em Chồng

Số ký tự: 0