Chương 45
2024-10-12 17:18:37
Hạng Chấn trực tiếp đưa Phục Hoa về nhà.
Về đến nhà, anh đặt cô lên giường, ôm chặt cô trong lòng, liên tục gọi: “Vợ, vợ.”
Đêm nay đã định là một đêm mất ngủ, Hạng Chấn ôm Phục Hoa, anh suy nghĩ rất nhiều. Khi anh và Phục Hoa mới quen nhau, cô luôn tiết kiệm tiền, không muốn đi dạo phố với anh, sau giờ làm việc thì đi bộ về nhà với anh.
Khi đó bọn họ đi ngang qua một quầy bán hoa trên vỉa hè, cô bé đang cầm một bó hoa nhỏ màu trắng nhỏ, Hạng Chấn nhìn thấy trên cánh hoa vẫn còn đọng những giọt nước trong suốt.
Lúc đó Phục Hoa quay đầu, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của cô trong sáng, thuần khiết như bó hoa nhỏ màu trắng mà Hạng Chấn nhìn thấy.
Anh trả tiền mua bó hoa đó, lúc đưa cho Phục Hoa, trong mắt cô không giấu được niềm vui, cô mỉm cười nhận lấy hoa: “Cảm ơn anh.”
Hạng Chấn chỉ vào môi mình: “Cảm ơn lần nữa đi.”
Phục Hoa xấu hổ kiễng chân hôn lên môi anh.
Khi đó, mỗi tối Hạng Chấn đều ngẩn người ở bên ngoài rất lâu, ca hát vui vẻ trên đường đưa Phục Hoa về nhà khiến mọi người trong tiểu khu ai cũng biết người đàn ông cao to đen hôi kia đang yêu, nụ cười kéo đến tận mang tai.
Trước khi ngủ với nhau, Hạng Chấn vẫn nói chuyện với Phục Hoa, tay vừa vuốt ve dương vật vừa nói với cô: “Em yêu, gọi một tiếng chồng đi.”
Phục Hoa xấu hổ không muốn gọi, vì thế anh dỗ cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng Phục Hoa che miệng, nói rất nhỏ: “Chồng.”
Hạng Chấn thở hổn hển xuất tinh, anh cầm điện thoại nói: “Em yêu, chúng ta mau chóng kết hôn đi, nếu không kết hôn anh phát điên mất.”
Phục Hoa ở đầu dây bên kia bật cười.
Hạng Chấn đột nhiên tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, ba giờ mười bảy phút, anh đứng dậy đi vệ sinh, lúc đang vệ sinh thì nhìn thấy vết sẹo trên đầu gối.
Cuối năm ngoái khi chuyển hàng, anh không cân thận bị vật nặng đè lên, công ty cử xe đưa anh đến bệnh viện, anh không mang theo căn cước nên đã gọi điện bảo Phục Hoa mang căn cước đến.
Bên cạnh có hai đồng nghiệp đi cùng, Phục Hoa rưng rưng nước mắt đi tới, thấy Hạng Chấn không sao liền ôm anh khóc một lúc lâu: “Làm em sợ muốn chết…”
“Tại anh không giải thích rõ ràng, anh không sao, chỉ là vết xước trầy da thôi.” Đầu gối của Hạng Chấn mất một lớp da, cái chân đó không đi lại được, nhưng anh lại giả vờ mình không sao, mỉm cười dỗ dành Phục Hoa: “Anh thật sự không sao, vợ à, chồng em không đau chút nào cả.”
Phục Hoa vẫn khóc, cô cúi đầu nhìn đầu gối dính máu của anh, đau lòng đến mức rơi nước mắt, hỏi anh: “Đau lắm đúng không?”
Hạng Chấn cảm thấy vô cùng ấm áp, anh ôm cô cười nói: “Không đau, em hôn anh một cái thì anh không đau nữa.”
Phục Hoa lập tức kiễng chân hôn anh trước mặt nhiều người, cô khóc đến mức nước mắt đầm đìa, ôm Hạng Chấn nói: “Anh đừng xảy ra chuyện gì, em sợ.”
Hạng Chấn rửa tay sạch sẽ rồi về phòng, Phục Hoa vẫn duy trì tư thế cuộn tròn, anh nằm xuống một lần nữa, kéo cô vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn cô, nhẹ giọng nói: “Vợ ơi, anh yêu em.”
Anh ngủ không ngon, không biết đã tỉnh bao nhiêu lần, nhưng lúc tỉnh dậy, bên cạnh trống không, anh giơ tay sờ soạng một lúc lâu thì không thấy ai cả, anh đứng dậy đi một vòng quanh phòng khách, phòng bếp, cả phòng tắm cũng không có ai.
“Vợ ơi?” Anh gọi mấy lần nhưng không ai đáp lại.
Trong đầu nhớ tới Hạng Huân, anh bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra gọi: “Chị dâu có ở chỗ chú không?”
“Không.”Hạng Huân hỏi, “Chị dâu không ở nhà?”
“Mẹ nó đừng nói dối tao! Cô ấy rốt cuộc có ở chỗ mày không!” Hạng Chấn hét to.
“Không.” Hạng Huân cau mày, “Chắc chị ấy đi chợ, anh lái xe ra chợ xem.”
Hạng Chấn cúp máy, anh lái xe ra chợ, đi một vòng không thấy ai nên trực tiếp lái xe đến thẳng bệnh viện.
Hạng Huân vừa mới hoàn thành thủ tục xuất viện, đang dọn dẹp trong phòng bệnh, Hạng Chấn đẩy cửa phòng bệnh đi vào, trong nhà vệ sinh không có ai nên anh chạy đến giường của Hạng Huân lục lọi.
“Anh là tên ngốc đấy à?” Hạng Huân nhíu mày nhìn anh, “Tối hôm qua sau khi anh đưa chị ấy đi, chị ấy chưa từng đến đây.”
“Vậy cô ấy đi đâu!” Hạng Chấn túm lấy cổ áo của cậu, “Lúc tao tới đây cô ấy đã không thấy tăm hơi! Mày nói thử xem cô ấy đi đâu?”
Về đến nhà, anh đặt cô lên giường, ôm chặt cô trong lòng, liên tục gọi: “Vợ, vợ.”
Đêm nay đã định là một đêm mất ngủ, Hạng Chấn ôm Phục Hoa, anh suy nghĩ rất nhiều. Khi anh và Phục Hoa mới quen nhau, cô luôn tiết kiệm tiền, không muốn đi dạo phố với anh, sau giờ làm việc thì đi bộ về nhà với anh.
Khi đó bọn họ đi ngang qua một quầy bán hoa trên vỉa hè, cô bé đang cầm một bó hoa nhỏ màu trắng nhỏ, Hạng Chấn nhìn thấy trên cánh hoa vẫn còn đọng những giọt nước trong suốt.
Lúc đó Phục Hoa quay đầu, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của cô trong sáng, thuần khiết như bó hoa nhỏ màu trắng mà Hạng Chấn nhìn thấy.
Anh trả tiền mua bó hoa đó, lúc đưa cho Phục Hoa, trong mắt cô không giấu được niềm vui, cô mỉm cười nhận lấy hoa: “Cảm ơn anh.”
Hạng Chấn chỉ vào môi mình: “Cảm ơn lần nữa đi.”
Phục Hoa xấu hổ kiễng chân hôn lên môi anh.
Khi đó, mỗi tối Hạng Chấn đều ngẩn người ở bên ngoài rất lâu, ca hát vui vẻ trên đường đưa Phục Hoa về nhà khiến mọi người trong tiểu khu ai cũng biết người đàn ông cao to đen hôi kia đang yêu, nụ cười kéo đến tận mang tai.
Trước khi ngủ với nhau, Hạng Chấn vẫn nói chuyện với Phục Hoa, tay vừa vuốt ve dương vật vừa nói với cô: “Em yêu, gọi một tiếng chồng đi.”
Phục Hoa xấu hổ không muốn gọi, vì thế anh dỗ cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng Phục Hoa che miệng, nói rất nhỏ: “Chồng.”
Hạng Chấn thở hổn hển xuất tinh, anh cầm điện thoại nói: “Em yêu, chúng ta mau chóng kết hôn đi, nếu không kết hôn anh phát điên mất.”
Phục Hoa ở đầu dây bên kia bật cười.
Hạng Chấn đột nhiên tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, ba giờ mười bảy phút, anh đứng dậy đi vệ sinh, lúc đang vệ sinh thì nhìn thấy vết sẹo trên đầu gối.
Cuối năm ngoái khi chuyển hàng, anh không cân thận bị vật nặng đè lên, công ty cử xe đưa anh đến bệnh viện, anh không mang theo căn cước nên đã gọi điện bảo Phục Hoa mang căn cước đến.
Bên cạnh có hai đồng nghiệp đi cùng, Phục Hoa rưng rưng nước mắt đi tới, thấy Hạng Chấn không sao liền ôm anh khóc một lúc lâu: “Làm em sợ muốn chết…”
“Tại anh không giải thích rõ ràng, anh không sao, chỉ là vết xước trầy da thôi.” Đầu gối của Hạng Chấn mất một lớp da, cái chân đó không đi lại được, nhưng anh lại giả vờ mình không sao, mỉm cười dỗ dành Phục Hoa: “Anh thật sự không sao, vợ à, chồng em không đau chút nào cả.”
Phục Hoa vẫn khóc, cô cúi đầu nhìn đầu gối dính máu của anh, đau lòng đến mức rơi nước mắt, hỏi anh: “Đau lắm đúng không?”
Hạng Chấn cảm thấy vô cùng ấm áp, anh ôm cô cười nói: “Không đau, em hôn anh một cái thì anh không đau nữa.”
Phục Hoa lập tức kiễng chân hôn anh trước mặt nhiều người, cô khóc đến mức nước mắt đầm đìa, ôm Hạng Chấn nói: “Anh đừng xảy ra chuyện gì, em sợ.”
Hạng Chấn rửa tay sạch sẽ rồi về phòng, Phục Hoa vẫn duy trì tư thế cuộn tròn, anh nằm xuống một lần nữa, kéo cô vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn cô, nhẹ giọng nói: “Vợ ơi, anh yêu em.”
Anh ngủ không ngon, không biết đã tỉnh bao nhiêu lần, nhưng lúc tỉnh dậy, bên cạnh trống không, anh giơ tay sờ soạng một lúc lâu thì không thấy ai cả, anh đứng dậy đi một vòng quanh phòng khách, phòng bếp, cả phòng tắm cũng không có ai.
“Vợ ơi?” Anh gọi mấy lần nhưng không ai đáp lại.
Trong đầu nhớ tới Hạng Huân, anh bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra gọi: “Chị dâu có ở chỗ chú không?”
“Không.”Hạng Huân hỏi, “Chị dâu không ở nhà?”
“Mẹ nó đừng nói dối tao! Cô ấy rốt cuộc có ở chỗ mày không!” Hạng Chấn hét to.
“Không.” Hạng Huân cau mày, “Chắc chị ấy đi chợ, anh lái xe ra chợ xem.”
Hạng Chấn cúp máy, anh lái xe ra chợ, đi một vòng không thấy ai nên trực tiếp lái xe đến thẳng bệnh viện.
Hạng Huân vừa mới hoàn thành thủ tục xuất viện, đang dọn dẹp trong phòng bệnh, Hạng Chấn đẩy cửa phòng bệnh đi vào, trong nhà vệ sinh không có ai nên anh chạy đến giường của Hạng Huân lục lọi.
“Anh là tên ngốc đấy à?” Hạng Huân nhíu mày nhìn anh, “Tối hôm qua sau khi anh đưa chị ấy đi, chị ấy chưa từng đến đây.”
“Vậy cô ấy đi đâu!” Hạng Chấn túm lấy cổ áo của cậu, “Lúc tao tới đây cô ấy đã không thấy tăm hơi! Mày nói thử xem cô ấy đi đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro