Mượn Giống Em Chồng

Chương 47

2024-10-12 17:18:37

Chờ Hạng Huân vào phòng, lúc này Hạng Chấn mới hỏi Phục Hoa: “Em đi đâu vậy? Anh tìm em cả buổi sáng.”

“Em tới chỗ mẹ, tiện dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ.” Phục Hoa không muốn thừa nhận bản thân ngủ dậy không biết phải đối mặt với Hạng Chấn như thế nào.

Hạng Chấn đoán được nhưng anh không vạch trần, chỉ nói: “Lần sau đi nhớ phải để lại lời nhắn hoặc nói với anh một tiếng.”

“Vâng.”

“Con…” Hạng Chấn kéo cô vào lòng, “Được, nếu em không muốn thì chúng ta không cần, anh nghe em, thế giới hai người không có gì không tốt cả.”

Phục Hoa dựa vào ngực anh, hốc mắt chợt chua xót, nước mắt rơi xuống: “Cha mẹ anh thì sao?”

“Anh sẽ nói thật với họ.” Hạng Chấn cười nói: “Không sau đâu, nếu bọn họ biết, họ sẽ hiểu cho chúng ta.”

Phục Hoa hít sâu một hơi, nước mắt lại rơi xuống: “Em xin lỗi…”

“Xin lỗi gì chứ?” Hạng Chấn hôn cô, “Vợ, anh mới là người nên nói xin lỗi, em không khóc nữa được không? Em ăn cơm chưa? Chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

Phục Hoa lắc đầu: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Hạng Chấn bế cô vào phòng: “Sáng nay em dậy sớm, ngủ thêm một lát đi, anh đi nấu cơm, gọi đồ ăn.”

“Anh không đi làm?”

“Anh đổi ca với người khác.” Hạng Chấn hôn lên trán cô, “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đợi anh gọi em dậy ăn cơm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Dạ.”

Hạng Chấn ra ngoài bếp tìm rất lâu, lúc cắm cơm xong thì Hạng Huân đã xách túi ra cửa, khi đổi giày, cậu dừng một lúc, xoay người đi vào phòng của Phục Hoa.

Hạng Chấn cầm nồi trên tay, nói “chết tiệt”: “Mày muốn làm gì?”

Phục Hoa đã ngủ, nhiệt độ phòng vừa phải, Hạng Huân yên lặng đứng ở cửa nhìn cô, sau đó đặt túi xuống đất, nhẹ nhàng đi vào, cúi đầu hôn lên môi cô.

Cậu hôn xong thì xoay người rời đi, Hạng Chấn mới từ bếp chạy vào, hạ giọng chất vấn cậu vừa làm gì, Hạng Huân không nói gì mà chỉ cầm túi rời đi.

Tiếng đóng cửa truyền đến rõ ràng.

Phục Hoa nằm trên giường, lông mi khẽ run, cô mở mắt ra.

Hạng Huân về trường được hai tuần thì nghỉ hè, cậu thuê một căn phòng ngoài trường, năm ngoái cậu đi thi bằng lái xe, năm nay đã tìm được một công việc làm thêm, là dạy gia sư cho học sinh cấp hai, 400 tệ hai tiếng.

Những người khác dạy gia sư chỉ đòi 150 tệ hai tiếng, nhưng cậu tương đối cố chấp, ra giá cao thái quá, nhưng vẫn có một số phụ huynh thích cậu, họ không chỉ trả 400 tệ cho hai tiếng mà còn bao cả cơm tối.

Ban ngày Hạng Huân nghiên cứu một số phần mềm trên mạng, buổi chiều đi dạy gia sư, buổi tối về phòng đọc sách.

Hôm nay cậu đến hiệu sách mua sách, trên đường về bằng xe buýt, ma xui quỷ khiến thế nào mà đến tiểu khu nhà Phục Hoa, cậu đứng ở cửa một lúc.

Đã gần một tháng, Hạng Chấn gửi một số video vào trong nhóm gia đình, anh đưa Phục Hoa đến vườn bách thảo, hai người còn đi thủy cung, ngày hôm qua Hạng Chấn đăng cuống vé xem phim lên nhóm.

Trong video, khuôn mặt của Phục Hoa luôn nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía camera.

Hạng Huân lưu lại ảnh chụp màn hình khung cảnh đó, luôn bật điện thoại lên ngắm trước khi đi ngủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu nhớ rõ chị dâu chưa từng cười với mình như vậy bao giờ.

Cậu đứng ở dưới lầu lâu đến mức nảy sinh xúc động muốn lên lầu.

Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phục Hoa: 【 Dưới lầu. 】

Đợi gần nửa tiếng Phục Hoa vẫn chưa xuống, Hạng Huân bật điện thoại, Phục Hoa trả lời một câu: 【 không đi. 】

Hạng Huân không trả lời, ngồi ở mép vườn bên cạnh.

12 giờ đêm, cậu đứng trước cửa nhà Phục Hoa gửi cho cô một tin nhắn: 【 Mở cửa, em nói một câu rồi sẽ đi ngay. 】

Hạng Chấn ngủ rất say, Phục Hoa cẩn thận xoay người xuống giường mặc áo khoác, chân tay nhẹ nhàng mở cửa.

Hạng Huân đứng trong bóng tối, không biết có phải do quá tối hay không mà trạng thái của cậu có phần uể oải.

Gần một tháng không gặp, dường như cậu gầy đi rồi.

Lời nói quan tâm của Phục Hoa suýt nữa bật ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng cô vẫn đè nén được, thấp giọng hỏi: “Em muốn nói gì?”

Hạng Huân ngẩng đầu nhìn cô, trầm mặc nhìn cô hồi lâu.

Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Em rất nhớ chị.”

Tim Phục Hoa đập thình thịch, Hạng Huân xoay người rời đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống Em Chồng

Số ký tự: 0