Chương 49
2024-10-12 17:18:37
Phục Hoa sửng sốt, tưởng bản thân nghe nhầm.
Chớp mắt một lúc, Hạng Chấn lại bắt đầu đâm thọc, giọng chua lòm: “Em đang nghĩ đến ai?”
“Không…A…” Phục Hoa nói được một chữ thì cơ thể bị ném lên giường, người đàn ông kéo hai chân cô ra, đặt lên vai, bắt đầu nện cô, đồng thời mắng chính mình, “Mẹ kiếp, anh không nên nhắc đến nó!”
“Không…” Giọng nói của Phục Hoa đứt quãng, thở dốc khó khăn, “Chồng ơi…Chậm một chút…Hức…Chết mất…Anh chậm một chút…”
Đêm nay Hạng Chấn giống như một con trâu đực động dục, mãi đến hai giờ sáng mới kết thúc.
Phục Hoa mệt mỏi nằm ngủ trong lòng ngực anh, nhưng Hạng Chấn lại không ngủ được, anh ghen, anh ghen với Hạng Huân, tuy ngoài miệng Phục Hoa không nói gì nhưng hành động của cô luôn nghĩ tới thứ rác rưởi Hạng Huân đó.
Rõ ràng người đã chuyển đi nhưng cô vẫn dọn dẹp phòng cậu hằng ngày, lần trước anh tùy tiện cầm một cây bút bị Phục Hoa nhìn thấy, cô còn nói đó là của Hạng Huân dùng để viết tiếng Anh.
Mẹ nó, cô thậm chí còn biết cậu dùng bút nào để viết tiếng Anh!
Hạng Chấn càng nghĩ càng ghen, anh xoay mặt Phục Hoa, hôn mạnh lên môi cô.
Phục Hoa bị hôn đến mức môi sưng lên, bị anh chạm vào, cô mơ màng tỉnh dậy hàm hồ nói gì đó, Hạng Chấn nghe không rõ nên tiến lại gần: “Vợ ơi, em nói gì vậy?”
Phục Hoa rúc vào cổ anh, dùng ngón tay chạm vào râu anh như một thói quen, sau khi xác nhận đó là anh, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi cũng khiến Hạng Chấn mềm lòng.
Anh ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn lên trán cô: “Vợ ơi anh yêu em.”
Phục Hoa ngủ đến buổi chiều hôm sau mới dậy, Hạng Chấn để bữa sáng trên bàn, Phục Hoa ăn một ít, quét dọn vệ sinh xong thì đi tắm.
Gần bốn giờ chiều, cô đang định ra ngoài mua đồ thì nhận được điện thoại của Hạng Chấn nói Hạng Huân mới lãnh lương, muốn mời bọn họ ăn tối.
Phục Hoa “A” một tiếng, cô hơi do dự: “Anh, anh đồng ý rồi sao?”
“Đương nhiên! Nó ăn ở nhà chúng ta nhiều ngày như vậy, hiện tại nên trả lại rồi.” Hạng Chấn tỏ ra kiêu ngạo, “Lát nữa đến nhà hàng chọn món nào đắt tiền chút.”
“Em ấy cũng chỉ mới đi làm thôi, anh đừng làm vậy.” Phục Hoa nói: “Chúng ta tìm một nhà hàng nào giá rẻ đi.”
“Em đau lòng cho nó đúng không?” Hạng Chấn hỏi.
“…”
Phục Hoa quả thực không biết nên nói gì, cô đỡ trán: “Em, em đi thay quần áo.”
Hạng Chấn: “Tại sao em phải thay quần áo?”
Phục Hoa: “…”
Trước khi đi, Phục Hoa nhìn bản thân trong gương, cô thay một bộ váy sáng màu, bình thường ở nhà cô đơn giản, mộc mạc, cô không muốn khi ra ngoài làm Hạng Chấn mất mặt.
Hạng Chấn lái xe đến dưới tiểu khu đón cô, trên xe có Hạng Huân, Phục Hoa không biết, cô mở cửa ghế phụ mới nhìn thấy Hạng Huân ngồi ở ghế sau, cô thoáng sửng sốt, ánh mắt đối phương đã nhìn thẳng vào cô: “Chị dâu.”
Nhìn vào ban ngày, quả thực cậu gầy đi rồi, ngũ quan có phần sắc nét hơn trước, nhưng làn da vẫn trắng như ngày nào, khiến đôi mắt kia đen hơn.
“…Ừ.” Phục Hoa cúi đầu ngồi vào xe.
Hạng Chấn giơ cánh tay dài của mình ra, thắt dây an toàn cho cô, không loại trừ khả năng cố ý, anh thậm chí còn hôn Phục Hoa ngay trước mặt Hạng Huân.
Phục Hoa: “…”
Nhà hàng do Hạng Huân chọn, đó là một nhà hàng Tây. Khi nhìn thực đơn, Hạng Chấn hoa hết cả mắt, thực đơn gồm tiếng Trung và tiếng Anh lẫn lộn, anh không đi học đầy đủ nên không hiểu, anh nhìn Hạng Huân, thấy cậu mở miệng nói tiếng Anh vô cùng trôi chảy, gọi xong còn tỏ ý tốt hỏi Hạng Chấn.
“Anh có cần em giúp gì không?”
“Không cần.” Hạng Chấn dũng cảm vung tay: “Cái này, cái này, cái này.”
Anh gọi mấy món liên tiếp nhưng căn bản không gọi nổi tên món ăn, đang định đưa cho người phục vụ thì nghe thấy Hạng Huân nói: “Những món anh gọi đều là đồ uống, có cả sữa nữa, em nhớ rõ anh không thích uống sữa.”
Hạng Chấn: “…”
Nửa câu sau, Hạng Huân nhìn Phục Hoa nói: “Chắc anh gọi cho em.”
“Em thích uống sữa.”
Phục Hoa: “…”
Chớp mắt một lúc, Hạng Chấn lại bắt đầu đâm thọc, giọng chua lòm: “Em đang nghĩ đến ai?”
“Không…A…” Phục Hoa nói được một chữ thì cơ thể bị ném lên giường, người đàn ông kéo hai chân cô ra, đặt lên vai, bắt đầu nện cô, đồng thời mắng chính mình, “Mẹ kiếp, anh không nên nhắc đến nó!”
“Không…” Giọng nói của Phục Hoa đứt quãng, thở dốc khó khăn, “Chồng ơi…Chậm một chút…Hức…Chết mất…Anh chậm một chút…”
Đêm nay Hạng Chấn giống như một con trâu đực động dục, mãi đến hai giờ sáng mới kết thúc.
Phục Hoa mệt mỏi nằm ngủ trong lòng ngực anh, nhưng Hạng Chấn lại không ngủ được, anh ghen, anh ghen với Hạng Huân, tuy ngoài miệng Phục Hoa không nói gì nhưng hành động của cô luôn nghĩ tới thứ rác rưởi Hạng Huân đó.
Rõ ràng người đã chuyển đi nhưng cô vẫn dọn dẹp phòng cậu hằng ngày, lần trước anh tùy tiện cầm một cây bút bị Phục Hoa nhìn thấy, cô còn nói đó là của Hạng Huân dùng để viết tiếng Anh.
Mẹ nó, cô thậm chí còn biết cậu dùng bút nào để viết tiếng Anh!
Hạng Chấn càng nghĩ càng ghen, anh xoay mặt Phục Hoa, hôn mạnh lên môi cô.
Phục Hoa bị hôn đến mức môi sưng lên, bị anh chạm vào, cô mơ màng tỉnh dậy hàm hồ nói gì đó, Hạng Chấn nghe không rõ nên tiến lại gần: “Vợ ơi, em nói gì vậy?”
Phục Hoa rúc vào cổ anh, dùng ngón tay chạm vào râu anh như một thói quen, sau khi xác nhận đó là anh, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi cũng khiến Hạng Chấn mềm lòng.
Anh ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn lên trán cô: “Vợ ơi anh yêu em.”
Phục Hoa ngủ đến buổi chiều hôm sau mới dậy, Hạng Chấn để bữa sáng trên bàn, Phục Hoa ăn một ít, quét dọn vệ sinh xong thì đi tắm.
Gần bốn giờ chiều, cô đang định ra ngoài mua đồ thì nhận được điện thoại của Hạng Chấn nói Hạng Huân mới lãnh lương, muốn mời bọn họ ăn tối.
Phục Hoa “A” một tiếng, cô hơi do dự: “Anh, anh đồng ý rồi sao?”
“Đương nhiên! Nó ăn ở nhà chúng ta nhiều ngày như vậy, hiện tại nên trả lại rồi.” Hạng Chấn tỏ ra kiêu ngạo, “Lát nữa đến nhà hàng chọn món nào đắt tiền chút.”
“Em ấy cũng chỉ mới đi làm thôi, anh đừng làm vậy.” Phục Hoa nói: “Chúng ta tìm một nhà hàng nào giá rẻ đi.”
“Em đau lòng cho nó đúng không?” Hạng Chấn hỏi.
“…”
Phục Hoa quả thực không biết nên nói gì, cô đỡ trán: “Em, em đi thay quần áo.”
Hạng Chấn: “Tại sao em phải thay quần áo?”
Phục Hoa: “…”
Trước khi đi, Phục Hoa nhìn bản thân trong gương, cô thay một bộ váy sáng màu, bình thường ở nhà cô đơn giản, mộc mạc, cô không muốn khi ra ngoài làm Hạng Chấn mất mặt.
Hạng Chấn lái xe đến dưới tiểu khu đón cô, trên xe có Hạng Huân, Phục Hoa không biết, cô mở cửa ghế phụ mới nhìn thấy Hạng Huân ngồi ở ghế sau, cô thoáng sửng sốt, ánh mắt đối phương đã nhìn thẳng vào cô: “Chị dâu.”
Nhìn vào ban ngày, quả thực cậu gầy đi rồi, ngũ quan có phần sắc nét hơn trước, nhưng làn da vẫn trắng như ngày nào, khiến đôi mắt kia đen hơn.
“…Ừ.” Phục Hoa cúi đầu ngồi vào xe.
Hạng Chấn giơ cánh tay dài của mình ra, thắt dây an toàn cho cô, không loại trừ khả năng cố ý, anh thậm chí còn hôn Phục Hoa ngay trước mặt Hạng Huân.
Phục Hoa: “…”
Nhà hàng do Hạng Huân chọn, đó là một nhà hàng Tây. Khi nhìn thực đơn, Hạng Chấn hoa hết cả mắt, thực đơn gồm tiếng Trung và tiếng Anh lẫn lộn, anh không đi học đầy đủ nên không hiểu, anh nhìn Hạng Huân, thấy cậu mở miệng nói tiếng Anh vô cùng trôi chảy, gọi xong còn tỏ ý tốt hỏi Hạng Chấn.
“Anh có cần em giúp gì không?”
“Không cần.” Hạng Chấn dũng cảm vung tay: “Cái này, cái này, cái này.”
Anh gọi mấy món liên tiếp nhưng căn bản không gọi nổi tên món ăn, đang định đưa cho người phục vụ thì nghe thấy Hạng Huân nói: “Những món anh gọi đều là đồ uống, có cả sữa nữa, em nhớ rõ anh không thích uống sữa.”
Hạng Chấn: “…”
Nửa câu sau, Hạng Huân nhìn Phục Hoa nói: “Chắc anh gọi cho em.”
“Em thích uống sữa.”
Phục Hoa: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro