Chương 8
2024-10-12 17:18:37
Đôi mắt của Phục Hoa lại đỏ hoe.
Cô quen Hạng Chấn trong một buổi xem mắt, lần đầu gặp nhau, anh vừa mới đi làm về, chưa kịp chỉnh trang lại bản thân, trên tóc vấn dính một lớp bụi, mặc bộ quần áo lao động của khu vận chuyển, đeo găng tay, vẻ mặt rất khó chịu.
Đến khi đứng trước mặt Phục Hoa, đôi mắt anh mở to chửi một tiếng “Mẹ kiếp”: “Sao không ai nói cho tôi biết cô xinh đẹp như vậy.”
Anh bảo Phục Hoa chờ mình một lúc, nói sẽ về nhà tắm rửa thay sang bộ quần áo khác, trước khi đi, anh sợ Phục Hoan bỏ chạy nên đưa cô về nhà, bảo cô ngồi đợi trên ghế sô pha.
Đây là lần xem mắt kỳ quặc nhất mà Phục Hoa từng trải qua, cũng là lần cuối cùng.
Bởi vì sau vài buổi hẹn hò, Hạng Chấn nói muốn kết hôn với cô, thề sau này sẽ tốt với cô cả đời.
Cô liền gật đầu đồng ý.
Cô có thể cảm nhận được Hạng Chấn yêu mình nhường nào.
Bởi vì cô cũng yêu anh
Buổi tối, Phục Hoa gặp ác mộng.
Cha mẹ chồng chỉ trích cô không thể sinh con, cha mẹ mắng cô vô dụng.
Khi tỉnh lại, cô lau nước mắt, nhìn đồng hồ, mới 5 giờ sáng, Hạng Chấn vẫn đang ngủ, cô ôm eo anh, vùi mặt vào ngực anh.
Cuối cùng vẫn không thể ngủ được nữa.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, cô và Hạng Chấn quyết định giấu hai bên cha mẹ, giấu tất cả mọi người về chuyện Hạng Chấn bị vô sinh.
Nhưng giấy không gói được lửa.
Chắc chắn Phục Hoa cần phải mang thai.
Hạng Chấn không nỡ để cô đi thụ tinh ống nghiệm cho nên chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.
Phục Hoa không đồng ý, cô bảo thủ từ trong xương cốt, căn bản không muốn làm ra chuyện trái đạo đứa luân lý, huống chi đối phương còn là em trai của Hạng Chấn, một sinh viên đại học có tương lai tươi sáng.
Hạng Chấn cũng không ép buộc cô, anh chỉ nói sẽ nghĩ cách khác.
Sáng hôm sau, cha Phục Hoa mang thuốc tới, dặn dò cô những việc cần chú ý, ông còn nói cô phải kiên trì uống trong vòng hai tháng, Phục Hoa gật đầu đồng ý.
Cô giấu thuốc bắc đi, mỗi lần mở tủ đều có thể nhìn thấy nên chỉ đơn giản vứt vào thùng rác.
Những ngày sau đó không khác gì trước đây, chỉ có điều cô và Hạng Chấn đều cố gắng tránh chủ đề con cái, mỗi lần vô tình nhắc tới con cái nhà ai đó, cả hai đều im lặng mấy phút.
Cô quen Hạng Chấn trong một buổi xem mắt, lần đầu gặp nhau, anh vừa mới đi làm về, chưa kịp chỉnh trang lại bản thân, trên tóc vấn dính một lớp bụi, mặc bộ quần áo lao động của khu vận chuyển, đeo găng tay, vẻ mặt rất khó chịu.
Đến khi đứng trước mặt Phục Hoa, đôi mắt anh mở to chửi một tiếng “Mẹ kiếp”: “Sao không ai nói cho tôi biết cô xinh đẹp như vậy.”
Anh bảo Phục Hoa chờ mình một lúc, nói sẽ về nhà tắm rửa thay sang bộ quần áo khác, trước khi đi, anh sợ Phục Hoan bỏ chạy nên đưa cô về nhà, bảo cô ngồi đợi trên ghế sô pha.
Đây là lần xem mắt kỳ quặc nhất mà Phục Hoa từng trải qua, cũng là lần cuối cùng.
Bởi vì sau vài buổi hẹn hò, Hạng Chấn nói muốn kết hôn với cô, thề sau này sẽ tốt với cô cả đời.
Cô liền gật đầu đồng ý.
Cô có thể cảm nhận được Hạng Chấn yêu mình nhường nào.
Bởi vì cô cũng yêu anh
Buổi tối, Phục Hoa gặp ác mộng.
Cha mẹ chồng chỉ trích cô không thể sinh con, cha mẹ mắng cô vô dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi tỉnh lại, cô lau nước mắt, nhìn đồng hồ, mới 5 giờ sáng, Hạng Chấn vẫn đang ngủ, cô ôm eo anh, vùi mặt vào ngực anh.
Cuối cùng vẫn không thể ngủ được nữa.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, cô và Hạng Chấn quyết định giấu hai bên cha mẹ, giấu tất cả mọi người về chuyện Hạng Chấn bị vô sinh.
Nhưng giấy không gói được lửa.
Chắc chắn Phục Hoa cần phải mang thai.
Hạng Chấn không nỡ để cô đi thụ tinh ống nghiệm cho nên chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.
Phục Hoa không đồng ý, cô bảo thủ từ trong xương cốt, căn bản không muốn làm ra chuyện trái đạo đứa luân lý, huống chi đối phương còn là em trai của Hạng Chấn, một sinh viên đại học có tương lai tươi sáng.
Hạng Chấn cũng không ép buộc cô, anh chỉ nói sẽ nghĩ cách khác.
Sáng hôm sau, cha Phục Hoa mang thuốc tới, dặn dò cô những việc cần chú ý, ông còn nói cô phải kiên trì uống trong vòng hai tháng, Phục Hoa gật đầu đồng ý.
Cô giấu thuốc bắc đi, mỗi lần mở tủ đều có thể nhìn thấy nên chỉ đơn giản vứt vào thùng rác.
Những ngày sau đó không khác gì trước đây, chỉ có điều cô và Hạng Chấn đều cố gắng tránh chủ đề con cái, mỗi lần vô tình nhắc tới con cái nhà ai đó, cả hai đều im lặng mấy phút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro