Mượn Giống Em Chồng

Chương 9

2024-10-12 17:18:37

Cuối tuần này Hạng Huân không qua, nói là đang thi, cậu chuẩn bị được nghỉ hè, đã sắp xếp kín lịch cho kỳ nghỉ, vừa chăm chỉ vừa chịu khó, cứ mỗi cuối tuần cậu đến, Phục Hoa sẽ nấu đồ ăn khuya cho cậu.

Khi mang vào phòng, Hạng Huân đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa làm bài tập.

Cậu và Hạng Chấn chẳng giống nhau chút nào cả, đường nét trên khuôn mặt cậu thanh tú hơn Hạng Chấn, người cũng gầy và cao hơn, khi không nói gì, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Cậu có đôi mắt phượng dài, con ngươi đen láy, khi nhìn chằm chằm người khác, sẽ mang đến cho người ta một cảm giác áp bức khó tả.

Phục Hoa lau bàn học cho cậu, nhìn thời gian, đã giữa trưa nhưng Hạng Chấn vẫn chưa về, bình thường anh sẽ về nhà ăn cơm vào giờ này.

Cô gọi điện thoại, Hạng Chấn nói mình ăn bên ngoài, quên mất không nói với cô.

Hôm nay anh đi rất vội, không mang theo bình nước, Phục Hoa rót nước đầy bình, còn cho thêm ít là trà, trước khi đi sợ anh vẫn chưa ăn no nên mang thêm một phần đồ ăn.

Hạng Chấn làm nhân viên khuân vác cho một công ty vận chuyển gần đó, thỉnh thoảng sẽ giúp chuyển phát nhanh, hàng hóa đều là những mặt hàng lớn, không phải điều hòa thì là tủ lạnh, anh làm việc này nhiều năm, bởi vì không có bằng cấp nên cứ mãi không được thăng chức, nhưng thật ra mỗi năm được tăng lương một lần anh cũng đã hài lòng rồi.

Lúc Phục Hoa tới, Hạng Chấn đang trêu một bé gái ba tuổi, cô bé được đồng nghiệp đưa đến, nói là mẹ bị bệnh nằm nghỉ ngơi ở nhà, đồng nghiệp không còn cách nào khác, đành phải đưa cô bé đến đây.

Đồng nghiệp đang làm việc, Hạng Chấn giúp chăm sóc cô bé một lúc, chưa đầy mười phút, Hạng Chấn đã mua kẹo mút và đủ loại đồ ăn vặt cho cô bé, anh còn ôm cô bé vào lòng, nhấc cô bé lên cao, ai tinh tế cũng đều nhìn ra anh cực kỳ thích trẻ con.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một số đồng nghiệp hỏi anh tại sao không mau chóng sinh lấy một đứa.

Hạng Chấn cười nói: “Còn không phải đang tích tiền mua sữa sao.”

Nhìn cảnh này, Phục Hoa không biết tại sao lại cảm thấy chua xót.

Có người chú ý đến Phục Hoan, gọi một tiếng “chị dâu”.

Phục Hoa mỉm cười đi tới, chào hỏi những người khác, Hạng Chấn đặt cô bé xuống, nụ cười trên mặt bất giác nhạt đi một chút, anh gãi đầu hỏi Phục Hoa: “Sao đột nhiên em lại tới đây?”

“Anh quên cầm theo bình nước.” Phục Hoa đưa hộp cơm qua, “Em không biết anh ăn no chưa nên mang cơm cho anh.”

“Oa ~” bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào đầy hâm mộ của đồng nghiệp.

Hạng Chấn cười tủm tỉm ôm Phục Hoa đi ra ngoài, “Ngoài trời nóng lắm, sau này buổi trưa em đừng ra ngoài, nhỡ bị cháy nắng anh đau lòng lắm đấy.”

Phục Hoa kéo cánh tay anh, cười nói: “Không sao, anh quay lại đi, em về đây.”

“Ừm.” Hạng Chấn xoa mặt cô, “Về đến nhà thì báo anh một tiếng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ừm.”

Phục Hoa nhìn Hạng Chấn quay lại chỗ làm việc, cô chậm rãi xoay người đi về, trên đường, cô nhận được điện thoại của mẹ, mẹ hỏi mấy ngày nay bụng cô có động tĩnh gì không.

Phục Hoa rất mệt mỏi, từ sau khi cha đưa thuốc cho cô, ngày nào mẹ cũng gọi điện hỏi cô có uống thuốc đúng giờ hay không.

Bà còn nói nếu tháng sau không có hiệu quả, bà sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.

Sau khi cúp điện thoại, Phục Hoa quay đầu lại, Hạng Chấn đang ngồi trên ghế ăn cơm, cô bé đứng trước mặt anh, chỉ vào những đồ ăn trên bàn mình muốn ăn.

Hạng Chấn kiên nhẫn gắp đồ ăn đút cho cô bé.

Cô bé ngẩng mặt lên, không biết nói gì mà Hạng Chấn bật cười.

Trái tim ttrong lòng Phục Hoa đột nhiên thả lỏng.

Cô muốn có một đứa con.

Đứa con thuộc về cô và Hạng Chấn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống Em Chồng

Số ký tự: 0