Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 264
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2025-03-06 04:00:20
Đến gần trưa ngày hôm sau, Lê Mạn mới tỉnh lại, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Quay đầu nhìn, đứa trẻ đang nằm bên cạnh nàng với khuôn mặt bầu bĩnh, ngủ say sưa.Lê Mạn bất giác mỉm cười, không khỏi cúi người hôn nhẹ lên má nhỏ của đứa trẻ.Cửa đúng lúc này “Két” một tiếng mở ra, Tống Đại Sơn bước vào, nhìn thấy Lê Mạn đã tỉnh, hai mắt sáng lên: "Nương tử, nàng tỉnh rồi?"Lê Mạn quay đầu nhìn hắn, liền thấy hai mắt xanh đen, hai mắt đỏ ngầu, trán xanh tím, quần áo nhăn nhúm, thoạt nhìn chính là nghỉ ngơi không tốt, cả người đều rất tiều tụy, so với nàng mới sanh hài tử còn thảm hơn, nhưng biết hắn là lo cho nàng sẽ lo lắng quá, lòng nàng không khỏi mềm lòng.Nàng sờ lên cái trán thâm tím của hắn: "Trên trán không bôi thuốc?"Tống Đại Sơn xấu hổ sờ đầu: "Ta bôi thuốc, hai ngày nữa sẽ khỏi, không sao đâu.""Vậy tối hôm qua có phải chàng không ngủ đúng không? Mắt chàng có quầng thâm kìa." Tống Đại Sơn cười cười, liếc nhìn bé gái nhỏ đang ngủ say, bưng bát canh trong tay nói: “Tối hôm qua cao hứng đến nỗi không ngủ được, nhưng ta cũng không buồn ngủ.”Nói xong liền múc một thìa canh: "Nào, nàng cũng đã lâu rồi chưa ăn cái gì, ta nấu canh cho nàng, nhân lúc còn nóng uống đi."Lê Mạn bất lực lắc đầu, há miệng uống canh do Tống Đại Sơn đút.Kết quả là chưa kịp ăn xong canh, cô bé đã tỉnh, vừa lẩm bẩm vừa ngồi dậy.Lý Mộ vội vàng đem cô bé ôm vào trong lòng: "Con có phải đã tiểu ra? Hay đói bụng?"Tống Đại Sơn nói: "Không phải tiểu, nhân lúc con bé chưa dậy ta đã đã thay tã rồi. Con bé chắc hẳn đang đói." Lê Mạn gật đầu, vén tấm áo mình lên rồi cho cô bé b.ú sữa.Hôm nay khá hơn hôm qua một chút, sữa nhiều hơn một chút nhưng cô bé vẫn ăn một lúc mới no, ăn xong lại lăn ra ngủ lúc nào không hay.Thấy cô bé lại ngủ say, Tống Đại Sơn vào bếp bưng một bát canh nóng hổi rồi đút canh cho Lê Mạn, đến khi nàng không còn uống được hai bát nữa mới dừng đút.Uống xong, Lê Mạn vỗ vỗ bên kia của chính mình: "Đại Sơn, không cần vội đi làm, lên ngủ một lát."Tống Đại Sơn lắc đầu: “Ta không buồn ngủ, nàng ngủ đi.”Hắn còn rất nhiều việc phải sắp xếp.Lê Mạn biết hắn vẫn muốn tiếp tục làm việc, vì vậy nàng không khỏi bĩu môi, trầm mặc nói:"Mau lên ngủ với ta một lát, chàng không nghỉ cùng ta cũng không nghỉ."Tống Đại Sơn đối với Lê Mạn luôn không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn cởi giày ngủ bên cạnh Lê Mạn, đầu tiên là liếc mắt nhìn bé gái nhỏ ở vị trí trong cùng, sau đó duỗi tay ôm Lê Mạn từ phía sau và hôn hai lần vào tai nàng:"Ngoan ngoan, khổ cực cho nàng rồi, lần này còn mệt lả đi."Lê Mạn cười nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn:"Không có gì, vì tiểu tử này, khổ cực đến mấy cũng đáng. Đúng rồi, Tiểu Bảo thì sao? Hôm qua thằng bé có sợ hãi không?"Tống Đại Sơn xoa xoa má nàng:"Tối hôm qua, Tiểu Bảo đợi đến khi nàng sinh xong mới đi ngủ. Sáng nay thằng nhỏ có đến thăm nàng một chút, thấy nàng cùng tiểu bảo bối đang ngủ cũng không quấy rầy, chỉ yên lặng nhìn một lúc rồi đi học, trước khi đi thằng nhóc nói buổi tối sẽ trở lại gặp nàng. "Sau đó, Lê Mạn mới cảm thấy nhẹ nhõm, nàng nói chuyện với Tống Đại Sơn về tên của cô bé:"Đại Sơn, chúng ta phải đặt tên cho đứa trẻ, nếu không mọi người sẽ không biết gọi con bé như thế nào."Tống Đại Sơn đồng ý:"Có tên là được, nhưng nàng cũng biết ta không giỏi, vẫn là nàng đặt tên cho con bé đi."Nàng biết hắn sẽ nói điều này, quả nhiên vẫn là không thể mong đợi hắn sẽ nghĩ ra một cái tên.Lê Mạn suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói:"Lấy biệt danh cho con bé là Phúc nhi đi, ta hy vọng con bé sẽ là một tiểu cô nương may mắn. Về tên chính của con bé, ta sẽ sử dụng tên của cô nương mà ta đã nghĩ trước đây, gọi con bé là "Tống Văn Tịch", có nghĩa là trí tuệ và sắc đẹp đi đôi với nhau."Đương nhiên, Tống Đại Sơn cũng không có phản đối, hắn cho rằng cái tên này cùng biệt danh rất tốt:"Ừ, liền gọi như vậy đi, tên này hay, Tiểu Phúc Nhi của chúng ta hẳn là xinh đẹp có phúc."Lê Mạn mỉm cười, xoay người, vươn tay vỗ nhẹ lưng Tống Đại Sơn:“Được rồi, cứ quyết định như vậy, chàng nhắm mắt ngủ một lát đi.”Hắn đã đủ mệt rồi.Dưới cái vỗ nhẹ của Lê Mạn, sự mệt mỏi vì không ngủ được hai ngày của Tống Đại Sơn dâng lên, hắn dần dần nhắm mắt lại.Thấy hắn đã ngủ say, Lê Mạn chồm lên hôn hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại, rồi ngủ từ lúc nào không hay.Khi tỉnh lại, Lê Mạn cảm thấy trên mặt mình có cảm giác một vật mềm mại chạm vào, nàng mở mắt ra thì thấy chính là Tiểu Bảo đang chạm vào mặt mình.“Nương, nương tỉnh rồi!”Nhìn thấy cuối cùng Lê Mạn cũng tỉnh lại, Tiểu Bảo mừng rỡ hét lên, nhưng giọng nói lại cố ý nói nhỏ, hình như là vì sợ đánh thức muội muội trên giường.Sau khi tính toán nàng đã hai ngày không gặp Tiểu Bảo, Lê Mạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu đặt một hôn xuống:"Cục cưng, con học xong chưa?"Tiểu Bảo gật gật đầu:"Nương, con tan học xong đã lâu, nương còn chưa dậy. Con ở đây chờ nương tỉnh dậy."Lê Mạn cười sờ sờ đầu cậu:"Cục cưng, nhìn thấy muội muội chưa? Thích không?"Tiểu Bảo hai mắt sáng lên, cái đầu nhỏ của cậu lại càng gật đầu vui vẻ hơn:"Nương, muội muội của con thật béo, thật nhiều thịt, Tiểu Bảo rất muốn hôn muội ấy."Lê Mạn bị lời nói của cậu làm cho buồn cười, cười hỏi:"Vậy con có hôn không?"Tiểu Bảo có chút ngượng ngùng gật đầu, chậm rãi duỗi một ngón tay ra:"Con liền hôn một cái, con làm nhẹ nhàng không đánh thức muội muội."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro