Mỹ Nhân Mềm Mại Dưỡng Thành Phu Quân
Chương 4
Hà Thư (何书)
2024-07-19 14:48:11
Ban đêm, Lý Đàn nằm một mình trên chiếc giường lớn có khung giường sơn màu đen khảm xà cừ hoa văn hồ điệp, cho Nguyệt Yến muốn gác đêm ở bên ngoài lui xuống.
Chuyện phát sinh tối nay thật sự có chút vượt ra khỏi nhận thức của nàng. Nàng cần một không gian riêng để suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Trước tiên là thái độ của Hoàng đế, càng thêm lộ liễu.
Sự sắc bén của Hoàng đế trước kia còn có chút như ẩn như hiện, khiến nàng thỉnh thoảng do dự đối với thái độ của Hoàng đế, không biết là nặng hay là nhẹ, nhưng hôm nay, Hoàng đế tự mình chấp chính đã hai năm, xây dựng thế lực dần lớn mạnh, Thái hậu đã từng buông rèm chấp chính như nàng có chút xấu hổ.
Nhẹ, dường như là ông trời chia rẽ hai mẫu tử, như hãm hại Hoàng đế với tội bất hiếu.
Nặng, người Thái hậu như nàng tranh giành quyền lực, không chừng sẽ bị hiểu lầm gì đó.
Thật sự đau đầu.
Lý Đàn không phải là người tâm không vướng bụi trần gì đó, kiểu mẫu người đức độ không lưu luyến quyền hành, có đôi khi nàng cũng hoài niệm những ngày trên điện, có đôi câu vài lời khí phách.
Nhưng tận đáy lòng nàng biết, bản thân đã không còn vốn liếng.
Vốn liếng của nàng chính là tiểu Hoàng đế.
Nàng đại diện cho hậu cung, hành sự theo tình hình của thiên tử, Tam Công (1) triệu tập giới học sĩ trong thiên hạ lấy danh nghĩa hướng về chính đạo, Ung quốc công, Định quốc hầu, Long Tương tướng quân trấn giữ trong ngoài, dựa vào hổ phù điều động thiết kỵ.
(1) Tập hợp ba vị trí quan chức nổi bật trong triều.
Những thế lực này có thể trong sự giả dối quỷ quyệt cuối cùng đạt được nhất trí, chính là bởi vì một bên dựa vào dòng chính Hoàng đế, một bên chiếm giữ chí thánh đại nghĩa (2), một bên chiếm lợi thế binh mã, cho dù bên nào muốn chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối, đều sẽ bị hai bên khác kéo xuống.
(2) Chí thánh chỉ những người có phẩm hạnh, trí tuệ và năng lực cao. Câu này có thể hiểu người đứng đầu thế lực lời nói hành động luôn giương cao ngọn cờ chính nghĩa cao cả.
Nhưng bây giờ thiên tử đã trưởng thành, hắn giống như mặt trời mới lên, tuổi trẻ mà giàu dã tâm, không, không nên gọi đây là dã tâm, đây chính là tham vọng của vua, hắn là người danh chính ngôn thuận nhất có được cả thiên hạ.
Mà sự trưởng thành của Hoàng đế mang ý nghĩa át chủ bài của Lý Đàn đã không còn nằm trong tay nàng nữa.
Lý Đàn nhớ đến bản thân lúc trước vậy mà đến khi một tấu chương mời trả lại quyền hành không hề có điềm báo trước nhưng thanh thế lại to lớn vang vọng trên điện, nàng mới ý thức được điều này, bị sự ngu xuẩn của mình khiến cho nàng đang nằm trong chăn cũng cười thành tiếng.
Nàng cũng không phải không có sức đánh trả, qua nhiều năm như vậy trong triều tất nhiên cũng có thế lực của nàng, chỉ là bên ngoại của nàng trước khi đăng cơ đã sớm bị nanh vuốt của Quý phi hủy còn bốn phần, bây giờ toàn bộ căn cơ của nàng bồi dưỡng lúc chấp chính chỉ có thể kéo dài nhất thời nhưng cũng không có cách nào giải quyết vấn đề.
Nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề, phải khiến người trở thành vấn đề kia biến mất, nếu để một tiểu Hoàng đế mới chiếm lấy vị trí, tất nhiên nàng là Thái hoàng Thái hậu tôn quý nhất.
Nhưng nàng lười đi làm chuyện phức tạp như vậy.
Mặc dù Lý Đàn lưu luyến cảm giác phong vân, nhưng cũng không trầm mê vào những thứ đó.
Phóng khoáng tự do rất tốt, có thể một ngày ba bữa nằm nhàn hạ trên giường, rảnh rỗi nghe tiếng mưa rơi trên ngói lưu ly, Lý Đàn cũng rất thỏa mãn.
Nàng và đứa trẻ kia cùng đi qua nguy hiểm, cùng nhau chịu đựng thâm cung lạnh lẽo, mặc dù đã từng không ít lần nàng coi hắn là một nửa bùa hộ mệnh, một nơi dựa vào trong khoảng thời gian khổ sở nhất, thậm chí sau này đã là thẻ lệnh chí cao vô thượng.
Nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, giả ý nhiều hơn nữa cũng có trộn lẫn chân tình.
Huống chi, cũng không phải nàng hoàn toàn không trao đi chân tình.
Thật ra nàng cũng có hơi không rõ, vì sao mình lựa chọn buông tay, có điều nếu đã có dự định làm như vậy, nàng cũng không muốn lật lọng nữa, vô duyên vô cớ tra tấn bản thân.
Chẳng qua là điều này cũng không có nghĩa là nàng muốn ngoan ngoãn làm mèo con, mặc cho bọn họ dẫn dắt, việc triều chính đã trả về, quyền lực tất nhiên cũng phải trả, nhưng nàng cũng vì bản thân mà đòi chút lợi ích, chiếm chút ưu thế, để cuộc sống dài đằng đẵng sau khi lui về của bản thân trôi qua dễ dàng một chút.
Ít nhất phải sống thoải mái tự tại, không thể vùi mình trong Sướng Xuân Viên thành một con ma ốm cho bên ngoài thấy.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng thả lỏng không ít, trở mình, lại nghĩ đến hành vi phóng đãng của bản thân tối nay, tuy là vừa rồi vẫn là một Thái hậu dáng vẻ từng trải tàn nhẫn, cũng không nhịn được đỏ bừng hai má.
Thật sự là quỷ mê hoặc tâm hồn.
Nàng cũng không biết từ nơi nào trào dâng dục vọng, khiến nàng còn ở trong Khánh Nguyên Điện, còn ở dưới mí mắt của Hoàng đế, đắm chìm trong sự phóng đãng đến vậy. Nàng cũng không phải vì dục vọng mà hổ thẹn, nhưng cũng muốn ít nhiều có chút chừng mực.
Ngẫm lại những chất lỏng ái muội dính ướt đó, ở trên mặt nước lặng yên hòa vào trong nước nóng, theo sóng nước phân tán đến tứ phía trong bể tắm, nàng cảm thấy ngay cả ngón chân cũng xấu hổ đến mức phải bỏng.
Lý Đàn đột nhiên nghĩ đến, lúc nàng đi Hoàng đế còn chưa…
Tối nay hắn cố tình nói ban đêm không có công vụ phải xử lý, vậy phỏng chừng sau khi nàng đi không lâu sẽ vào tắm rửa.
Mặc dù biết mặt nước sẽ không xuất hiện bất kỳ cảnh tượng kỳ lạ nào, Hoàng đế cũng không thể phát hiện ra điều gì, nhưng vừa nghĩ đến dòng nước mềm mại hòa lẫn của nàng giống như mơn trớn thân thể Hoàng đế, thấm ướt tóc hắn, bao trùm mỗi một tấc da của hắn, nàng càng cảm thấy hơi quá mức phóng đãng.
Cơ thể lại mơ hồ có chút nóng lên, Lý Đàn thầm phỉ nhổ bản thân, thật sự là dục cầu bất mãn mà, hại bản thân thất thố đến mức này.
Nhưng cũng không trách được nàng, từ khi vào cung giống như quả phụ thủ tiết, mà sau khi Tiên đế qua đời, càng thủ tiết danh xứng với thực.
Bây giờ thân thể này trưởng thành đã lâu, nhưng lại giống như cây nho lẳng lặng ra trái trong thâm cốc, không người hỏi thăm, chỉ đợi quả chính mình sau khi chín rơi xuống đất, bắn chất lỏng màu đỏ tía đầy đất.
Trước khi ngủ Lý Đàn nghiêm túc suy xét tính khả thi của chuyện tìm nam sủng, lại nghiêm túc phủ nhận suy nghĩ kỳ lạ của bản thân.
Thái hậu một nước muốn tìm nam sủng, khó khăn trong đó thua kém gì chuyện lên trời, huống chi nàng còn là một Thái hậu đã lui về không có quyền hành.
Mặc dù nàng và tiểu Hoàng đế cũng coi như là có vài phần giao tình lúc chung hoạn nạn, nhưng nghĩ đến chút tình cảm này cũng chưa nặng đến mức có thể khiến hắn đồng ý cho cha mình đội nón xanh.
Trong đầu Lý Đàn miên man suy nghĩ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chuyện phát sinh tối nay thật sự có chút vượt ra khỏi nhận thức của nàng. Nàng cần một không gian riêng để suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Trước tiên là thái độ của Hoàng đế, càng thêm lộ liễu.
Sự sắc bén của Hoàng đế trước kia còn có chút như ẩn như hiện, khiến nàng thỉnh thoảng do dự đối với thái độ của Hoàng đế, không biết là nặng hay là nhẹ, nhưng hôm nay, Hoàng đế tự mình chấp chính đã hai năm, xây dựng thế lực dần lớn mạnh, Thái hậu đã từng buông rèm chấp chính như nàng có chút xấu hổ.
Nhẹ, dường như là ông trời chia rẽ hai mẫu tử, như hãm hại Hoàng đế với tội bất hiếu.
Nặng, người Thái hậu như nàng tranh giành quyền lực, không chừng sẽ bị hiểu lầm gì đó.
Thật sự đau đầu.
Lý Đàn không phải là người tâm không vướng bụi trần gì đó, kiểu mẫu người đức độ không lưu luyến quyền hành, có đôi khi nàng cũng hoài niệm những ngày trên điện, có đôi câu vài lời khí phách.
Nhưng tận đáy lòng nàng biết, bản thân đã không còn vốn liếng.
Vốn liếng của nàng chính là tiểu Hoàng đế.
Nàng đại diện cho hậu cung, hành sự theo tình hình của thiên tử, Tam Công (1) triệu tập giới học sĩ trong thiên hạ lấy danh nghĩa hướng về chính đạo, Ung quốc công, Định quốc hầu, Long Tương tướng quân trấn giữ trong ngoài, dựa vào hổ phù điều động thiết kỵ.
(1) Tập hợp ba vị trí quan chức nổi bật trong triều.
Những thế lực này có thể trong sự giả dối quỷ quyệt cuối cùng đạt được nhất trí, chính là bởi vì một bên dựa vào dòng chính Hoàng đế, một bên chiếm giữ chí thánh đại nghĩa (2), một bên chiếm lợi thế binh mã, cho dù bên nào muốn chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối, đều sẽ bị hai bên khác kéo xuống.
(2) Chí thánh chỉ những người có phẩm hạnh, trí tuệ và năng lực cao. Câu này có thể hiểu người đứng đầu thế lực lời nói hành động luôn giương cao ngọn cờ chính nghĩa cao cả.
Nhưng bây giờ thiên tử đã trưởng thành, hắn giống như mặt trời mới lên, tuổi trẻ mà giàu dã tâm, không, không nên gọi đây là dã tâm, đây chính là tham vọng của vua, hắn là người danh chính ngôn thuận nhất có được cả thiên hạ.
Mà sự trưởng thành của Hoàng đế mang ý nghĩa át chủ bài của Lý Đàn đã không còn nằm trong tay nàng nữa.
Lý Đàn nhớ đến bản thân lúc trước vậy mà đến khi một tấu chương mời trả lại quyền hành không hề có điềm báo trước nhưng thanh thế lại to lớn vang vọng trên điện, nàng mới ý thức được điều này, bị sự ngu xuẩn của mình khiến cho nàng đang nằm trong chăn cũng cười thành tiếng.
Nàng cũng không phải không có sức đánh trả, qua nhiều năm như vậy trong triều tất nhiên cũng có thế lực của nàng, chỉ là bên ngoại của nàng trước khi đăng cơ đã sớm bị nanh vuốt của Quý phi hủy còn bốn phần, bây giờ toàn bộ căn cơ của nàng bồi dưỡng lúc chấp chính chỉ có thể kéo dài nhất thời nhưng cũng không có cách nào giải quyết vấn đề.
Nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề, phải khiến người trở thành vấn đề kia biến mất, nếu để một tiểu Hoàng đế mới chiếm lấy vị trí, tất nhiên nàng là Thái hoàng Thái hậu tôn quý nhất.
Nhưng nàng lười đi làm chuyện phức tạp như vậy.
Mặc dù Lý Đàn lưu luyến cảm giác phong vân, nhưng cũng không trầm mê vào những thứ đó.
Phóng khoáng tự do rất tốt, có thể một ngày ba bữa nằm nhàn hạ trên giường, rảnh rỗi nghe tiếng mưa rơi trên ngói lưu ly, Lý Đàn cũng rất thỏa mãn.
Nàng và đứa trẻ kia cùng đi qua nguy hiểm, cùng nhau chịu đựng thâm cung lạnh lẽo, mặc dù đã từng không ít lần nàng coi hắn là một nửa bùa hộ mệnh, một nơi dựa vào trong khoảng thời gian khổ sở nhất, thậm chí sau này đã là thẻ lệnh chí cao vô thượng.
Nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, giả ý nhiều hơn nữa cũng có trộn lẫn chân tình.
Huống chi, cũng không phải nàng hoàn toàn không trao đi chân tình.
Thật ra nàng cũng có hơi không rõ, vì sao mình lựa chọn buông tay, có điều nếu đã có dự định làm như vậy, nàng cũng không muốn lật lọng nữa, vô duyên vô cớ tra tấn bản thân.
Chẳng qua là điều này cũng không có nghĩa là nàng muốn ngoan ngoãn làm mèo con, mặc cho bọn họ dẫn dắt, việc triều chính đã trả về, quyền lực tất nhiên cũng phải trả, nhưng nàng cũng vì bản thân mà đòi chút lợi ích, chiếm chút ưu thế, để cuộc sống dài đằng đẵng sau khi lui về của bản thân trôi qua dễ dàng một chút.
Ít nhất phải sống thoải mái tự tại, không thể vùi mình trong Sướng Xuân Viên thành một con ma ốm cho bên ngoài thấy.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng thả lỏng không ít, trở mình, lại nghĩ đến hành vi phóng đãng của bản thân tối nay, tuy là vừa rồi vẫn là một Thái hậu dáng vẻ từng trải tàn nhẫn, cũng không nhịn được đỏ bừng hai má.
Thật sự là quỷ mê hoặc tâm hồn.
Nàng cũng không biết từ nơi nào trào dâng dục vọng, khiến nàng còn ở trong Khánh Nguyên Điện, còn ở dưới mí mắt của Hoàng đế, đắm chìm trong sự phóng đãng đến vậy. Nàng cũng không phải vì dục vọng mà hổ thẹn, nhưng cũng muốn ít nhiều có chút chừng mực.
Ngẫm lại những chất lỏng ái muội dính ướt đó, ở trên mặt nước lặng yên hòa vào trong nước nóng, theo sóng nước phân tán đến tứ phía trong bể tắm, nàng cảm thấy ngay cả ngón chân cũng xấu hổ đến mức phải bỏng.
Lý Đàn đột nhiên nghĩ đến, lúc nàng đi Hoàng đế còn chưa…
Tối nay hắn cố tình nói ban đêm không có công vụ phải xử lý, vậy phỏng chừng sau khi nàng đi không lâu sẽ vào tắm rửa.
Mặc dù biết mặt nước sẽ không xuất hiện bất kỳ cảnh tượng kỳ lạ nào, Hoàng đế cũng không thể phát hiện ra điều gì, nhưng vừa nghĩ đến dòng nước mềm mại hòa lẫn của nàng giống như mơn trớn thân thể Hoàng đế, thấm ướt tóc hắn, bao trùm mỗi một tấc da của hắn, nàng càng cảm thấy hơi quá mức phóng đãng.
Cơ thể lại mơ hồ có chút nóng lên, Lý Đàn thầm phỉ nhổ bản thân, thật sự là dục cầu bất mãn mà, hại bản thân thất thố đến mức này.
Nhưng cũng không trách được nàng, từ khi vào cung giống như quả phụ thủ tiết, mà sau khi Tiên đế qua đời, càng thủ tiết danh xứng với thực.
Bây giờ thân thể này trưởng thành đã lâu, nhưng lại giống như cây nho lẳng lặng ra trái trong thâm cốc, không người hỏi thăm, chỉ đợi quả chính mình sau khi chín rơi xuống đất, bắn chất lỏng màu đỏ tía đầy đất.
Trước khi ngủ Lý Đàn nghiêm túc suy xét tính khả thi của chuyện tìm nam sủng, lại nghiêm túc phủ nhận suy nghĩ kỳ lạ của bản thân.
Thái hậu một nước muốn tìm nam sủng, khó khăn trong đó thua kém gì chuyện lên trời, huống chi nàng còn là một Thái hậu đã lui về không có quyền hành.
Mặc dù nàng và tiểu Hoàng đế cũng coi như là có vài phần giao tình lúc chung hoạn nạn, nhưng nghĩ đến chút tình cảm này cũng chưa nặng đến mức có thể khiến hắn đồng ý cho cha mình đội nón xanh.
Trong đầu Lý Đàn miên man suy nghĩ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro