Mỹ Nhân Mềm Mại Dưỡng Thành Phu Quân

Chương 5

Hà Thư (何书)

2024-07-19 14:48:11

Vào đêm, trời bỗng dưng đổ mưa, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi trên cửa sổ, tí tách vang dội.

Cuối cùng Nguyệt Yến sợ nàng cảm lạnh, đặc biệt thêm nhiều than lửa trong phòng, khiến Lý Đàn có chút khó nhịn quay cuồng trong giấc mộng.

Chăn dần dần bị nàng cọ xát đến mức có hơi trượt lên, nàng trở mình, cẳng chân từ trong nếp nhăn của chăn nhô lên lộ ra ngoài.

Trên mắt cá chân tinh tế, da thịt trắng nõn trong tẩm điện tối đen, giống như đồ sứ mỏng tráng men trắng mịn mới ra lò, là “Trắng như mỡ đặc, trên còn vương tuyết” chân chính, ở trong bóng tối lộ ra ánh sáng nhạt trơn bóng.

Một đôi tay từ trong bóng đêm tịch mịch lặng lẽ không tiếng động phủ lên mắt cá chân nhỏ bé, bàn tay to lớn, lòng bàn tay nóng rực, kích thích Lý Đàn từ trong giấc ngủ say cũng co rúm lại, chân cũng khẽ động đậy theo, chân giống như gót sen cứ như vậy thuận thế xẹt qua bàn tay.

Chủ nhân đôi tay kia tựa như không đoán trước được Lý Đàn sẽ nhạy cảm như vậy, sững sờ trong chốc lát, nhưng đến cùng không muốn lướt qua rồi thôi như thế này, vẫn đuổi theo hướng lên.

Lần này hắn không thỏa mãn với tiếp xúc như có như không kia, xòe năm ngón tay, giữ gót chân non mịn trong lòng bàn tay, còn quá phận dùng vết chai trên đầu ngón tay lướt chậm ở làn da mịn màng nhất trong lòng bàn chân.

Lý Đàn từ lúc thành Thái hậu không phải chịu bôn ba khổ cực nữa, một đôi chân ngọc non mềm nhất, nơi nào từng trải qua cọ xát như vậy, đôi tay kia chưa ma sát được bao lâu, Lý Đàn đã vùi sâu trong gối nhung, phát ra tiếng thở dốc đè nén.

Âm thanh kia xuyên qua gối nhung, chỉ loáng loáng lộ ra một chút xíu, làm nổi bật âm cuối run rẩy càng thêm quyến rũ người khác triền miên.

Nghe được tiếng thở dốc, người kia càng thêm không nhịn nổi, bàn tay từ chân ngọc trượt lên cẳng chân, tiếp theo từ từ biến mất dưới chăn tơ tằm, chỉ có thể nhìn thấy nó đẩy lên độ cong chậm rãi di chuyển vào trong từng chút từng chút, từng tấc từng tấc tiếp cận nơi bí ẩn nhất.

Khi đầu ngón tay của bàn tay kia nhẹ nhàng gãi qua nơi da dẻ mềm nhất giữa hai đùi, Lý Đàn lập tức bừng tỉnh dậy.

Nàng vẫn có chút lim dim, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, đôi tay kia thừa dịp khoảng trống này, lập tức đột ngột tiến vào, dính chặt vào nơi nhô lên giống như bánh bao nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lần này nháy mắt như phải bỏng khiến Lý Đàn tỉnh táo lại, nhưng nàng mở mắt ra, lại là một mảnh mông lung u ám, có người dùng dây lụa che mắt của nàng. Nàng vừa muốn kinh ngạc thốt lên, một tay khác lại mạnh mẽ che kín miệng nàng, tiếng kêu cứu từ trong khe hở ngón tay truyền ra, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào mơ hồ.

Lý Đàn đã lâu chưa từng trải nghiệm cảm giác bất lực thế này, đó là lúc một cung phi nhỏ bị chèn ép bắt nạt, nhiều lắm nàng cũng chỉ chịu chút tra tấn trên phương diện sinh hoạt, kiểu áp chế trần trụi lại mang theo tình dục thế này khiến nàng chưa từng trải sự đời cực kỳ hoang mang.

Nàng mất đi sự bình tĩnh thường ngày, cũng hoàn toàn không còn vẻ bày mưu nghĩ kế có thừa, đầu óc mê man chỉ còn sót lại bản năng nguyên thủy nhất đang cố gắng giãy giụa, nàng muốn chém tên cuồng tặc cả gan làm loạn kia thành vạn mảnh, muốn lớn tiếng mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Nhưng sấm vang chớp giật của nàng đi vào trong màn che không người này chỉ còn dư lại sự yếu ớt cùng bất lực. Sự giãy giụa của nàng thậm chí còn cổ vũ cho sự kiêu ngạo của đối phương, khiến chăn càng bị dây dưa giữa cơ thể hai người, kéo lỏng vạt áo chỉnh tề của nàng, làm rối loạn mái tóc mềm mại của nàng, khiến Thái hậu chìm vào giấc ngủ cũng đoan trang vạn phần biến thành một nữ nhân, một nữ nhân thở dốc mà lại hoạt sắc sinh hương.

Nàng không bỏ hai tay kia ra được, một tay ngăn chặn đường kêu cứu của nàng, một tay để ở nơi mỏng manh nhất của nàng.

Cái tay kia không hề sốt ruột, chỉ đè nơi đó không động đậy, dùng lòng bàn tay ấm áp che ở khe nhỏ yếu ớt ấm áp kia, cái này khiến cho Lý Đàn trong cơn hoảng loạn chợt sinh ra một chút an tâm không biết tên. Nàng hy vọng cứ dừng lại thế này, đã đủ rồi, đã đủ thẹn thùng rồi.

Nhưng tiếc là người kia không bỏ qua cho nàng, Lý Đàn vừa mới hồi thần được một chút, ngón giữa của bàn tay kia đã nhẹ nhàng cong lên, dùng bàn tay mềm mại cách tiết khố từng chút một ôm lấy khe hở kia.

Ngón tay kia thỉnh thoảng tăng thêm chút sức lực, nhẹ nhàng mà đâm vào, không có ác ý tựa như chim nhỏ mổ thức ăn vậy, nhưng lực dày đặc mà xảo quyệt có thể khiến nữ nhân phát điên.

Đầu ngón tay hơi vùi vào huyệt bánh bao mềm mại thơm tho kia, lại đàn hồi lại trạng thái chắc mẩy, rồi một khắc sau tiếp tục bị đầu ngón tay lặp lại tra tấn.

Móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, nhưng một chút cứng rắn như vậy đã đủ để kẻ có ý xấu dùng để tra tấn nơi mềm mại nhất kia.

Hai ba ngón tay cùng lúc, thẳng tắp vọt vào trong khe mật huyệt, nhưng lại không vào được, chỉ nhẹ nhàng tiến vào từng chút, lại dường như bị tiết khố giới hạn, thử chút rồi thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Đàn sợ hết hồn, theo bản năng run lên một cái, sau khi người kia phát hiện khẽ cười lên một tiếng, khiến Lý Đàn nóng mặt, nhưng càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ chính là, dưới sự tra tấn thân thể nàng đang nóng dần lên.

Dịch ướt át bí ẩn theo hoa huyệt tràn ra ngoài, khiến nàng không cầm được muốn khép hai chân lại, giữ chặt hoa huyệt, nuốt toàn bộ những chất lỏng khiến người ta thấy xấu hổ kia trở về.

Nàng sợ, sợ kẹp không chặt nơi mềm mại kia, sợ chất lỏng nóng ẩm sẽ xuyên qua tiết khố, để bôi bàn tay đang thỏa thích làm càn ở nơi riêng tư kia phát hiện.

Nhưng nàng không khống chế được cơ thể mình, rốt cuộc ướt át cũng thấm ra ngoài, lấp đầy khe hở giữa các ngón tay.

Cái tay kia càng được voi đòi tiên, dùng sức ấn vào, hai ngón tay chạm đến hạt đậu nhỏ kia, dùng bụng của ngón trỏ vẽ một đường lên xuống bằng lực như có như không.

Lại dùng khe hở giữa hai ngón tay kẹp lấy hạt đậu nhỏ, một trên một dưới, dùng mặt bên móng tay cùng kẽ hở trong ngón tay cọ xát không ngừng hạt đậu nhỏ bị lớp màng mỏng bao lấy.

Dâm dịch của nàng dưới sự đùa giỡn trần trụi như vậy tiết ra càng bừa bãi, nàng có thể cảm nhận được trận dâm dịch kiềm chế đã lâu kia đang trượt ra bên ngoài, bất kể là nàng dùng sức cỡ nào muốn kẹp lấy, vẫn cứ lướt qua lối đi trong nàng, tích tụ ở trong môi thịt nhỏ, ngo ngoe rục rịch muốn tiết ra ngoài.

Cái tay kia dường như biết nàng đang suy nghĩ điều gì, buông tha cho hạt đậu nhỏ dâm đãng, đi xuống khe tách hai bên môi ngoài no đủ ra.

Những thứ nóng ướt rốt cuộc không giấu được nữa, ào một tiếng toàn bộ tràn ra bên ngoài, rơi trên đầu ngón tay, khiến đầu ngón tay không ngừng hoạt động lôi kéo ra được những sợi tơ dâm mị.

Vốn đều đang nhẹ nhàng, đột nhiên từng đợt ngón tay hung ác, Lý Đàn sợ hãi đến nảy lên, muốn cọ cọ bên trên, thoát khỏi đôi tay đáng sợ kia.

Nhưng ý đồ của nàng đã bị nhận ra, người kia càng thêm càn rỡ chui vào trong chăn mềm mại.

Cái tay kia nhất thời rời đi, chống giữa hai chân nàng, đỡ lấy cơ thể nam nhân đang bò về phía trước trong lớp chăn mờ tối, phủ lên cơ thể nàng, tiếng hít thở nặng nề chỉ thuộc về nam nhân, theo sự di chuyển của người kia, từ cẳng chân, đầu gối, đùi theo dọc đường đi di chuyển đến chỗ rốn nhạy cảm, tựa như thực sự đang dò xét cơ thể nàng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Mềm Mại Dưỡng Thành Phu Quân

Số ký tự: 0