Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 1
2024-10-27 11:12:42
Hơi nóng bức bách.
Một căn nhà ngói xanh đứng sừng sững ở dưới chân núi, khói trắng bay lên cuồn cuộn từ ống khói .
Tiết Dư cầm gậy gỗ dò đường, đi về phía phòng khách.
Nàng định đến xem người đàn ông kia đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh thì nàng sẽ mang thuốc tới.
Người đàn ông này là do phu quân nàng, Giang Hứa Trạch, phát hiện khi lên núi hái thuốc hôm nay. Thấy người đó vẫn còn thở, liền đưa trở về.
Chưa được bao lâu, có một đứa trẻ ham chơi leo lên núi bị dã thú cắn trọng thương, bị mất máu nhiều.
Phu quân nàng lại là lang trung duy nhất ở thôn Tiểu Hà, nên bị vội vàng gọi đi.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng rơi lên người mình.
Như thể một con rắn độc đang ẩn mình trong góc tối, chờ cơ hội hành động.
Khiến người khác không khỏi cảm thấy rùng mình.
Ngay sau đó, cảm giác không thoải mái ấy biến mất không dấu vết.
Tựa như là do nàng đã nhầm lẫn.
Tiết Dư nghĩ rằng mình đã cảm nhận sai, cho nên không bận tâm nhiều.
Vì nàng rất ít khi đến phòng khách nên không quen với cách bày trí ở đây.
Nàng cẩn thận dùng gậy gỗ dò đường, nhờ ánh sáng yếu ớt mà miễn cưỡng tìm được giường.
Lờ mờ có thể thấy một người đàn ông dáng vẻ cao lớn đang nằm đó, dường như vẫn chưa tỉnh lại, nàng liền nhanh chóng lui ra.
Sau khi nấu xong cơm, Tiết Dư thấy Giang Hứa Trạch vẫn chưa về, nàng liền cầm gậy gỗ.
Ánh mắt nàng mờ ảo, nàng cứ thế bước ra khỏi sân.
Dù mắt nàng không tốt, nhưng ban ngày vẫn có thể phân biệt được đôi chút.
Nhưng khi đêm xuống, thực sự nàng giống như một kẻ mù lòa, không biết phải làm gì, chẳng nhìn thấy gì cả.
Tiết Dư sợ đụng phải thứ gì đó cho nên bước đi rất chậm, nhưng dáng đi lại toát lên một vẻ thanh tao nhã nhặn, khiến người ta không khỏi say mê.
Mấy người phụ nữ nông dân vừa đưa cơm trưa cho chồng đang làm đồng xong thì thấy Tiết Dư đứng ngay ngắn trước cửa sân nhỏ.
Ánh mắt nàng không rõ đang nhìn về đâu, dường như đang đợi ai đó.
Ánh nắng chiếu xuống thân nàng, làn da trắng nõn như ngọc, không chút tỳ vết, dù mặc áo bào rộng thùng thình, vẫn không che giấu được dáng vẻ yêu kiều.
Khung cảnh đó hoàn toàn đối lập với sự tồi tàn xung quanh.
Khi ánh mắt của họ chạm vào đôi mắt hơi tối của nàng, một phụ nữ có khuôn mặt hơi tròn lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc.
"Tiết Dư sao lại mù như thế, thật là đáng thương..."
Một phụ nữ mập mạp khác bĩu môi, giọng nói có phần khinh thường.
"Đáng thương cái gì? Không biết Giang lang trung thấy gì tốt ở nàng ta? Chỉ được cái mặt đẹp, tay không xách nổi vật nặng, vai không gánh được, lại còn là một người mù, cưới về cũng không biết ai chăm sóc ai?"
"Phải đấy, Tiết Dư gả vào nhà họ Giang đã hai năm rồi, mà đến giờ vẫn chưa sinh được đứa con nào..."
Một phụ nữ khác giọng nói có phần ganh tị: "Nếu là nhà khác, chắc đã bỏ vợ cưới người mới từ lâu rồi."
Một căn nhà ngói xanh đứng sừng sững ở dưới chân núi, khói trắng bay lên cuồn cuộn từ ống khói .
Tiết Dư cầm gậy gỗ dò đường, đi về phía phòng khách.
Nàng định đến xem người đàn ông kia đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh thì nàng sẽ mang thuốc tới.
Người đàn ông này là do phu quân nàng, Giang Hứa Trạch, phát hiện khi lên núi hái thuốc hôm nay. Thấy người đó vẫn còn thở, liền đưa trở về.
Chưa được bao lâu, có một đứa trẻ ham chơi leo lên núi bị dã thú cắn trọng thương, bị mất máu nhiều.
Phu quân nàng lại là lang trung duy nhất ở thôn Tiểu Hà, nên bị vội vàng gọi đi.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng rơi lên người mình.
Như thể một con rắn độc đang ẩn mình trong góc tối, chờ cơ hội hành động.
Khiến người khác không khỏi cảm thấy rùng mình.
Ngay sau đó, cảm giác không thoải mái ấy biến mất không dấu vết.
Tựa như là do nàng đã nhầm lẫn.
Tiết Dư nghĩ rằng mình đã cảm nhận sai, cho nên không bận tâm nhiều.
Vì nàng rất ít khi đến phòng khách nên không quen với cách bày trí ở đây.
Nàng cẩn thận dùng gậy gỗ dò đường, nhờ ánh sáng yếu ớt mà miễn cưỡng tìm được giường.
Lờ mờ có thể thấy một người đàn ông dáng vẻ cao lớn đang nằm đó, dường như vẫn chưa tỉnh lại, nàng liền nhanh chóng lui ra.
Sau khi nấu xong cơm, Tiết Dư thấy Giang Hứa Trạch vẫn chưa về, nàng liền cầm gậy gỗ.
Ánh mắt nàng mờ ảo, nàng cứ thế bước ra khỏi sân.
Dù mắt nàng không tốt, nhưng ban ngày vẫn có thể phân biệt được đôi chút.
Nhưng khi đêm xuống, thực sự nàng giống như một kẻ mù lòa, không biết phải làm gì, chẳng nhìn thấy gì cả.
Tiết Dư sợ đụng phải thứ gì đó cho nên bước đi rất chậm, nhưng dáng đi lại toát lên một vẻ thanh tao nhã nhặn, khiến người ta không khỏi say mê.
Mấy người phụ nữ nông dân vừa đưa cơm trưa cho chồng đang làm đồng xong thì thấy Tiết Dư đứng ngay ngắn trước cửa sân nhỏ.
Ánh mắt nàng không rõ đang nhìn về đâu, dường như đang đợi ai đó.
Ánh nắng chiếu xuống thân nàng, làn da trắng nõn như ngọc, không chút tỳ vết, dù mặc áo bào rộng thùng thình, vẫn không che giấu được dáng vẻ yêu kiều.
Khung cảnh đó hoàn toàn đối lập với sự tồi tàn xung quanh.
Khi ánh mắt của họ chạm vào đôi mắt hơi tối của nàng, một phụ nữ có khuôn mặt hơi tròn lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc.
"Tiết Dư sao lại mù như thế, thật là đáng thương..."
Một phụ nữ mập mạp khác bĩu môi, giọng nói có phần khinh thường.
"Đáng thương cái gì? Không biết Giang lang trung thấy gì tốt ở nàng ta? Chỉ được cái mặt đẹp, tay không xách nổi vật nặng, vai không gánh được, lại còn là một người mù, cưới về cũng không biết ai chăm sóc ai?"
"Phải đấy, Tiết Dư gả vào nhà họ Giang đã hai năm rồi, mà đến giờ vẫn chưa sinh được đứa con nào..."
Một phụ nữ khác giọng nói có phần ganh tị: "Nếu là nhà khác, chắc đã bỏ vợ cưới người mới từ lâu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro