Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 12
2024-10-27 11:12:42
Trong bếp le lói ánh nến, bên trong mơ hồ truyền đến mùi vị đắng chát của thuốc sắc, mà hắn đã sớm uống thuốc, thuốc này chắc chắn không phải dành cho hắn.
Vệ Cảnh Trầm từ trước đến nay cẩn thận đa nghi, hơi rũ mí mắt xuống, mùi thuốc này có chút quen thuộc, hắn hẳn là đã ngửi qua ở nơi nào đó.
Vệ Cảnh Trầm vô tình liếc mắt vào trong phòng bếp, chỉ thấy Giang Hứa Trạch bưng một chén thuốc trong đó lên, ánh mắt kỳ dị, uống từng ngụm từng ngụm, gần như không dư một giọt.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Vệ Cảnh Trầm không suy nghĩ nữa.
Thu hết bài trí và bố cục của Giang gia vào đáy mắt, trong lòng hắn cũng dần dần nắm chắc.
Đang định trở về phòng thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng gậy gỗ gõ xuống đất.
Không cần quay đầu lại nhìn, hắn cũng biết là phu nhân lang trung kia đang dùng gậy gỗ để dò đường.
Vệ Cảnh Trầm nhấc mí mắt lên, vô tình nhìn về phía nàng, chỉ thấy khuôn mặt Tiết Dư trắng nõn như hoa sen vừa nhú khỏi nước, trong trẻo không tì vết.
Ngày thường nàng dùng một cây trâm gỗ vén lên tóc mai như mây mù xõa ở sau vai, vài sợi tóc rơi ở phía trước, ngọn tóc dính một chút bọt nước, làm ướt vạt áo trước, phác họa ra cảnh xuân tấc tấc.
Chất liệu quần áo có chút đơn bạc, hiện tại lại đang là mùa hè, mơ hồ có thể thấy được hình dáng bông hoa sen trắng phấn bên trong, xinh đẹp sinh động, linh động cực kỳ đáng yêu.
Có lẽ là có chút lạnh, Tiết Dư ôm chặt thân thể, nhưng chính động tác ấy lại làm nổi bật đường nét cơ thể hoàn mỹ của nàng, vòng eo nhỏ nhắn chỉ vừa một bàn tay, khiến người ta vô thức không thể rời mắt.
Hô hấp của Vệ Cảnh Trầm đột nhiên rối loạn trong chớp mắt, ánh mắt hắn hơi tối.
Không nghĩ tới dáng người phụ nhân kia nhìn có vẻ đơn bạc gầy yếu, chưa từng nghĩ lại có dáng người tốt như vậy...
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, sắc mặt Vệ Cảnh Trầm đột nhiên trở nên âm trầm, hắn nắm chặt nắm tay, gân xanh mơ hồ nổi lên.
Hắn vừa rồi lại ngắm nhìn một phụ nữ đến ngẩn ngơ!
Rõ ràng chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường mà thôi!
Tiết Dư hơi nhíu mày, nàng vừa rồi cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, liền dừng chân lại, nghiêng đầu đôi chút, mang theo vài phần do dự.
"... Là ai?"
Cũng không biết là trùng hợp hay là nguyên nhân gì, ánh mắt Tiết Dư vừa vặn nhìn về phía Vệ Cảnh Trầm, người đàn ông cũng nhìn sang.
Ánh mắt như chạm vào hư không, đôi mắt ấy mang theo vài phần mơ màng, cùng một chút sương mù, ướt át.
Vệ Cảnh Trầm đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nếu như người phụ nữ này biết rằng trước mặt nàng đang có một người đàn ông xa lạ, nhìn thấy nàng chỉ mặc mỗi yếm, chắc chắn sẽ sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Ý nghĩ vừa mới hiện lên, Vệ Cảnh Trầm mở miệng, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn: "Là ta."
Ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ là một câu hỏi đơn giản.
Vệ Cảnh Trầm từ trước đến nay cẩn thận đa nghi, hơi rũ mí mắt xuống, mùi thuốc này có chút quen thuộc, hắn hẳn là đã ngửi qua ở nơi nào đó.
Vệ Cảnh Trầm vô tình liếc mắt vào trong phòng bếp, chỉ thấy Giang Hứa Trạch bưng một chén thuốc trong đó lên, ánh mắt kỳ dị, uống từng ngụm từng ngụm, gần như không dư một giọt.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Vệ Cảnh Trầm không suy nghĩ nữa.
Thu hết bài trí và bố cục của Giang gia vào đáy mắt, trong lòng hắn cũng dần dần nắm chắc.
Đang định trở về phòng thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng gậy gỗ gõ xuống đất.
Không cần quay đầu lại nhìn, hắn cũng biết là phu nhân lang trung kia đang dùng gậy gỗ để dò đường.
Vệ Cảnh Trầm nhấc mí mắt lên, vô tình nhìn về phía nàng, chỉ thấy khuôn mặt Tiết Dư trắng nõn như hoa sen vừa nhú khỏi nước, trong trẻo không tì vết.
Ngày thường nàng dùng một cây trâm gỗ vén lên tóc mai như mây mù xõa ở sau vai, vài sợi tóc rơi ở phía trước, ngọn tóc dính một chút bọt nước, làm ướt vạt áo trước, phác họa ra cảnh xuân tấc tấc.
Chất liệu quần áo có chút đơn bạc, hiện tại lại đang là mùa hè, mơ hồ có thể thấy được hình dáng bông hoa sen trắng phấn bên trong, xinh đẹp sinh động, linh động cực kỳ đáng yêu.
Có lẽ là có chút lạnh, Tiết Dư ôm chặt thân thể, nhưng chính động tác ấy lại làm nổi bật đường nét cơ thể hoàn mỹ của nàng, vòng eo nhỏ nhắn chỉ vừa một bàn tay, khiến người ta vô thức không thể rời mắt.
Hô hấp của Vệ Cảnh Trầm đột nhiên rối loạn trong chớp mắt, ánh mắt hắn hơi tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nghĩ tới dáng người phụ nhân kia nhìn có vẻ đơn bạc gầy yếu, chưa từng nghĩ lại có dáng người tốt như vậy...
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, sắc mặt Vệ Cảnh Trầm đột nhiên trở nên âm trầm, hắn nắm chặt nắm tay, gân xanh mơ hồ nổi lên.
Hắn vừa rồi lại ngắm nhìn một phụ nữ đến ngẩn ngơ!
Rõ ràng chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường mà thôi!
Tiết Dư hơi nhíu mày, nàng vừa rồi cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, liền dừng chân lại, nghiêng đầu đôi chút, mang theo vài phần do dự.
"... Là ai?"
Cũng không biết là trùng hợp hay là nguyên nhân gì, ánh mắt Tiết Dư vừa vặn nhìn về phía Vệ Cảnh Trầm, người đàn ông cũng nhìn sang.
Ánh mắt như chạm vào hư không, đôi mắt ấy mang theo vài phần mơ màng, cùng một chút sương mù, ướt át.
Vệ Cảnh Trầm đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nếu như người phụ nữ này biết rằng trước mặt nàng đang có một người đàn ông xa lạ, nhìn thấy nàng chỉ mặc mỗi yếm, chắc chắn sẽ sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Ý nghĩ vừa mới hiện lên, Vệ Cảnh Trầm mở miệng, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn: "Là ta."
Ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ là một câu hỏi đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro