Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 6
2024-10-27 11:12:42
Tiết Dư đứng ngoài cửa, tầm mắt nhìn vào bên trong, gọi: "Phu quân, ăn cơm thôi."
Mặc dù nàng chưa đi vào, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh như có thực thể chiếu lên người nàng, lạnh lẽo đến cực điểm, như thể chỉ đang nhìn một sinh vật sống có hơi thở mà thôi.
Tiết Dư không khỏi rùng mình một cái.
Giang Hứa Trạch nghe thấy giọng Tiết Dư, thấy nàng không bước vào, cũng không cảm thấy lạ, chỉ nghĩ rằng nàng có chút xấu hổ.
Hắn ta mỉm cười với Vệ Cảnh Trầm: "Vệ công tử, đó là thê tử của ta, nàng là một người mù, rất ít khi gặp người lạ, mong công tử không để tâm. Thân thể của ngài đã lâu chưa ăn uống gì, lát nữa ta sẽ bảo nàng mang ít thức ăn tới."
Giang Hứa Trạch vừa từ miệng người đàn ông này biết được, hắn họ Vệ, gia đình làm nghề buôn bán lụa là, nhà ở Giang Nam khá giàu có, giàu nứt đố đổ vách.
Để mở rộng kinh doanh, gia đình đã cử hắn đi mua vải, không ngờ gặp phải bọn cướp, nên mới lưu lạc đến thôn Tiểu Hà.
"Phiền toái rồi."
Vệ Cảnh Trầm cúi thấp mí mắt, che giấu sự lạnh lùng trong mắt: "Chờ người hầu tìm được ta, ta nhất định sẽ tặng trăm vàng."
Vệ Cảnh Trầm từ nhỏ đã lăn lộn trong mưu mô quỷ kế, bị ảnh hưởng bởi vô số âm mưu nên đã sớm luyện được một đôi mắt tinh tường nhìn thấu lòng người.
Sao lại không nhìn ra ý đồ của Giang Hứa Trạch đối với hắn.
n tình có thể dùng tiền bạc để trả hết, như vậy cũng đủ để gã lang trung nghèo khổ ở thôn dã này sống sung túc cả đời rồi.
Giang Hứa Trạch đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, đi ra ngoài.
Tiết Dư cho Giang Hứa Trạch thêm một bát gạo tẻ, mỉm cười: "Không ăn nhanh, thức ăn sẽ nguội mất."
Giang Hứa Trạch lại không có lòng dạ nào chú ý đến những thứ này, ôn nhu nói với Tiết Dư: "Vệ công tử nói chờ thân thể của hắn khôi phục, sẽ dùng trăm lượng vàng để báo đáp ân tình, đến lúc đó chúng ta sẽ chuyển lên trấn trên sinh sống, rồi mở một hiệu thuốc, ta sẽ mua cho nàng mấy chiếc trâm cài, nàng cài lên nhất định sẽ rất đẹp..."
Tiết Dư nghe thấy Giang Hứa Trạch nói về những hy vọng và mộng tưởng tương lai, trong lòng cũng dâng lên một chút vui mừng.
Nhưng vừa nghĩ tới người nọ thiếu chút nữa muốn giết nàng, vui sướng nhất thời biến mất không còn chút dấu vết.
"Phu quân, nhưng ta sợ lắm…"
Tiết Dư nắm chặt tay Giang Hứa Trạch, vẻ mặt sợ hãi: “Chẳng phải chàng nói khi cứu hắn, toàn thân hắn đều là máu sao? Nếu chẳng may bị liên lụy thì sao?"
Nàng không biết phải nói thế nào về việc người đàn ông đó suýt bóp chết nàng, cũng sợ nói ra sẽ khiến người trong phòng chú ý.
Giang Hứa Trạch biết được lá gan của Tiết Dư giống như thỏ rừng, bị một chút kinh hãi sẽ rụt về, chỉ cho rằng thê tử của hắn ta hiếm thấy ngoại nam mới có thể như thế.
"Vệ công tử vì gặp phải bọn cướp nên mới bị thương, hơn nữa, tuy hắn sinh ra trong gia đình phú thương, nhưng cách nói chuyện và tu dưỡng lại rất tốt, nàng không cần phải sợ."
Mặc dù nàng chưa đi vào, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh như có thực thể chiếu lên người nàng, lạnh lẽo đến cực điểm, như thể chỉ đang nhìn một sinh vật sống có hơi thở mà thôi.
Tiết Dư không khỏi rùng mình một cái.
Giang Hứa Trạch nghe thấy giọng Tiết Dư, thấy nàng không bước vào, cũng không cảm thấy lạ, chỉ nghĩ rằng nàng có chút xấu hổ.
Hắn ta mỉm cười với Vệ Cảnh Trầm: "Vệ công tử, đó là thê tử của ta, nàng là một người mù, rất ít khi gặp người lạ, mong công tử không để tâm. Thân thể của ngài đã lâu chưa ăn uống gì, lát nữa ta sẽ bảo nàng mang ít thức ăn tới."
Giang Hứa Trạch vừa từ miệng người đàn ông này biết được, hắn họ Vệ, gia đình làm nghề buôn bán lụa là, nhà ở Giang Nam khá giàu có, giàu nứt đố đổ vách.
Để mở rộng kinh doanh, gia đình đã cử hắn đi mua vải, không ngờ gặp phải bọn cướp, nên mới lưu lạc đến thôn Tiểu Hà.
"Phiền toái rồi."
Vệ Cảnh Trầm cúi thấp mí mắt, che giấu sự lạnh lùng trong mắt: "Chờ người hầu tìm được ta, ta nhất định sẽ tặng trăm vàng."
Vệ Cảnh Trầm từ nhỏ đã lăn lộn trong mưu mô quỷ kế, bị ảnh hưởng bởi vô số âm mưu nên đã sớm luyện được một đôi mắt tinh tường nhìn thấu lòng người.
Sao lại không nhìn ra ý đồ của Giang Hứa Trạch đối với hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
n tình có thể dùng tiền bạc để trả hết, như vậy cũng đủ để gã lang trung nghèo khổ ở thôn dã này sống sung túc cả đời rồi.
Giang Hứa Trạch đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, đi ra ngoài.
Tiết Dư cho Giang Hứa Trạch thêm một bát gạo tẻ, mỉm cười: "Không ăn nhanh, thức ăn sẽ nguội mất."
Giang Hứa Trạch lại không có lòng dạ nào chú ý đến những thứ này, ôn nhu nói với Tiết Dư: "Vệ công tử nói chờ thân thể của hắn khôi phục, sẽ dùng trăm lượng vàng để báo đáp ân tình, đến lúc đó chúng ta sẽ chuyển lên trấn trên sinh sống, rồi mở một hiệu thuốc, ta sẽ mua cho nàng mấy chiếc trâm cài, nàng cài lên nhất định sẽ rất đẹp..."
Tiết Dư nghe thấy Giang Hứa Trạch nói về những hy vọng và mộng tưởng tương lai, trong lòng cũng dâng lên một chút vui mừng.
Nhưng vừa nghĩ tới người nọ thiếu chút nữa muốn giết nàng, vui sướng nhất thời biến mất không còn chút dấu vết.
"Phu quân, nhưng ta sợ lắm…"
Tiết Dư nắm chặt tay Giang Hứa Trạch, vẻ mặt sợ hãi: “Chẳng phải chàng nói khi cứu hắn, toàn thân hắn đều là máu sao? Nếu chẳng may bị liên lụy thì sao?"
Nàng không biết phải nói thế nào về việc người đàn ông đó suýt bóp chết nàng, cũng sợ nói ra sẽ khiến người trong phòng chú ý.
Giang Hứa Trạch biết được lá gan của Tiết Dư giống như thỏ rừng, bị một chút kinh hãi sẽ rụt về, chỉ cho rằng thê tử của hắn ta hiếm thấy ngoại nam mới có thể như thế.
"Vệ công tử vì gặp phải bọn cướp nên mới bị thương, hơn nữa, tuy hắn sinh ra trong gia đình phú thương, nhưng cách nói chuyện và tu dưỡng lại rất tốt, nàng không cần phải sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro