Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Nữ phối hợp (2)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
2024-10-04 09:30:08
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cao lỏng của nhân sâm chính là tinh hoa của nhân sâm, có thể sử dụng bên trong hoặc bên ngoài, trong ngoài đều có tác dụng.
Cũng như chiết xuất của một số loại thực vật có tác dùng dưỡng ẩm làm trắng khác, một lần cô điều chế rất nhiều, rửa mặt hay tắm đều có thể dùng được, có rất nhiều công dụng cho việc dưỡng da.
Nhận thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Lý Vệ Hồng, không ngờ Ôn Hinh lại mềm lòng: “cái này không có mua được, đây chính là phương pháp bảo dưỡng bí mật được các phi tần trong cùng truyền lại."
Lý Vệ Hồng: “Cái gì? Cái gì? Trong cung?" Cô chỉ là một cô gái nhỏ quê mùa, đây cũng là lần đầu tiên chuyển lên thành phố, chứ đừng nói đến công thức bảo dưỡng bí mật của các phi tần trong cung, cô lắp bắp nói.
“Mình chỉ nói cho một mình cậu, đừng nói cho người khác nhé, thật ra mình có một người dì là cung nữ ở trong cung, bà chính là người mang công thức bí mật này ra, dì mất đi liền đem công thức truyền cho mình, công thức thì tốt đó, chính là cần rất nhiều nguyên liệu, cần phải làm rất lâu mới ra được một chút, cậu ngửi xem có phải là rất thơm, mình đã dùng từ nhỏ, cậu nhìn xem da của mình..."
Tất nhiên là rất thơm, tinh dầu mà cô làm ra gần giống như nước hoa, còn có điểu chình trước điều chỉnh sau, mùi thơm từng tầng từng tầng khác nhau, chỉ là mùi hương không lưu giữ lâu được như nước hoa. Nhưng không ngăn nổi cô dùng nó như kem dưỡng da, một lần dùng rất là nhiều.
“Ôn, Ôn Hinh..." Lý Vệ Hồng lập tức lộ ra ánh mắt xin xỏ.
“Được rồi, mình cũng không còn nhiều nữa, chỉ có thể chia sẻ cho cậu một chút, ai bảo chúng ta lai bạn tốt của nhau cơ chứ" Ôn Hinh hào phóng nói, trong lòng lại nghĩ dựa vào khả năng nhiều chuyện của đại viện này, rất nhanh có thể truyền rộng rãi ra thôi? Liệu cô có thể kiếm được hũ vàng đầu tiên khi đến đây hay không, tất cả đều phụ thuộc vào khả năng tuyên truyền của cô gái tên Lý Vệ Hồng này rồi
“Ôn Hinh cậu đúng là người tốt" Lý Vệ Hồng cảm động sắp khóc luôn rồi.
Hai người đến lầu hai của nhà họ Ôn, Lý Vệ Hồng về phòng lấy một cái hộp không sau đó đứng ở công đợi, Ôn Hình về nhà, ở phòng bếp tìm tới tìm lui, tìm thấy một bình rượu không làm bằng gốm, sau đó nhanh chóng lấy ra hệ thống, thuần thục bỏ vào bình rất nhiều nguyên liệu, sau đó đậy nắp, lắc đều.
Sau đó ra ngoài rót cho cô một ít, khi rót ra thì mùi thơm phức đập vô mặt, ngửi một cái biết ngay là đồ tốt.
Lý Vệ Hồng cẩn thận giữ lấy cái hộp, sợ sẽ lãng phí một chút nào đó.
Đối với Ôn Hinh càng tươi cười rạng rỡ, liên tục bảo đảm rằng sau này sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Ôn Hinh, thấy bộ dạng kích động như vậy chắc sẽ bán sức ra tuyên truyền giúp cô rồi.
Khi Ôn Hinh trở về miệng còn khẽ hát ngâm nga, tay cầm bình nhỏ nhảy nhót trở về nhà.
Buổi chiều ở quân khu có một cuộc họp khen thưởng lớn, Diêm Vệ Trạch sẽ thay mặt trung đoàn của anh lên phát biểu.
Thân hình cao một mét tám năm, quần y màu xanh thẳng tắp, vừa vặn đến không ngờ, eo nhỏ vai rộng, tỉ lệ hoàn mỹ, quần áo ngăn nắp chỉnh tề.
Anh đội mũ quân đội oai hùng đứng trên sân khấu, ánh mắt vô cùng bình tính, dùng lực từ khoang bụng phát ra những âm thanh vang vọng, ánh mắt kiên định liếc nhiền dòng người đen kịt dưới sân khấu, toàn thân lúc nào cũng toát ra khi chất kiên định, không chút sợ hãi, hiện trường một mực im lặng.
Đừng nói là chỉ có các đồng chí nữ mới thấy đẹp trai, ngay cả các chiến sĩ ngồi phía dưới cũng đều thấy đoàn trưởng ma đầu nhà mình rất ngầu.
Sau đó đoàn văn nghệ và nữ bình liền thay nhau biểu diễn văn nghệ.
Diêm Trạch Dương ngồi phía trước, lười biếng ngồi nghe MC trên sân khấu giới thiệu chương trình, cùng với màn biểu diễn ca múa của các nữ binh, một đám quân lính phía dưới hứng phấn đến nỗi cô vũ muốn đứt tay, toàn trường hò hét không ngớt.
Ồn đến nỗi khiên Diêm Trạch Dương cau mày, anh quay đầu lại phía sau liếc nhìn mấy tên la hét to nhất trong đoàn, âm thầm ghi nhớ trong lòng, thật là mất mặt, giống như mấy đời rồi chưa từng thấy con gái vậy! Đợi về đội sẽ thu thập họ, mấy binh lính bị đoàn trưởng ma đầu liếc nhìn một cái liền im lặng như gà, ngoan ngoãn ngồi đó, rắm cũng không dám phát ra một tiếng.
Không phải buổi sáng giao phó người mang đồ tới thì xuống sân khấu anh liền đi về rồi, căn bản không có ở đây lãng phí thời gian. Cuối cùng cũng đợi đến lúc kết thúc, anh lập tức quay người đi về phía hậu đài.
Triệu đoàn trưởng của đoàn văn nghệ thấy Diêm Trạch Dương đi lại, anh cho người xách một bao đồ lớn nặng: “Diêm đoàn trường, cậu tại sao lại để tiểu Hà mang cái này, vỏ này không dễ bóc, sao cậu không nói sớm để tôi nói chị dâu cậu làm xong rồi mang qua cho cậu."
Cao lỏng của nhân sâm chính là tinh hoa của nhân sâm, có thể sử dụng bên trong hoặc bên ngoài, trong ngoài đều có tác dụng.
Cũng như chiết xuất của một số loại thực vật có tác dùng dưỡng ẩm làm trắng khác, một lần cô điều chế rất nhiều, rửa mặt hay tắm đều có thể dùng được, có rất nhiều công dụng cho việc dưỡng da.
Nhận thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Lý Vệ Hồng, không ngờ Ôn Hinh lại mềm lòng: “cái này không có mua được, đây chính là phương pháp bảo dưỡng bí mật được các phi tần trong cùng truyền lại."
Lý Vệ Hồng: “Cái gì? Cái gì? Trong cung?" Cô chỉ là một cô gái nhỏ quê mùa, đây cũng là lần đầu tiên chuyển lên thành phố, chứ đừng nói đến công thức bảo dưỡng bí mật của các phi tần trong cung, cô lắp bắp nói.
“Mình chỉ nói cho một mình cậu, đừng nói cho người khác nhé, thật ra mình có một người dì là cung nữ ở trong cung, bà chính là người mang công thức bí mật này ra, dì mất đi liền đem công thức truyền cho mình, công thức thì tốt đó, chính là cần rất nhiều nguyên liệu, cần phải làm rất lâu mới ra được một chút, cậu ngửi xem có phải là rất thơm, mình đã dùng từ nhỏ, cậu nhìn xem da của mình..."
Tất nhiên là rất thơm, tinh dầu mà cô làm ra gần giống như nước hoa, còn có điểu chình trước điều chỉnh sau, mùi thơm từng tầng từng tầng khác nhau, chỉ là mùi hương không lưu giữ lâu được như nước hoa. Nhưng không ngăn nổi cô dùng nó như kem dưỡng da, một lần dùng rất là nhiều.
“Ôn, Ôn Hinh..." Lý Vệ Hồng lập tức lộ ra ánh mắt xin xỏ.
“Được rồi, mình cũng không còn nhiều nữa, chỉ có thể chia sẻ cho cậu một chút, ai bảo chúng ta lai bạn tốt của nhau cơ chứ" Ôn Hinh hào phóng nói, trong lòng lại nghĩ dựa vào khả năng nhiều chuyện của đại viện này, rất nhanh có thể truyền rộng rãi ra thôi? Liệu cô có thể kiếm được hũ vàng đầu tiên khi đến đây hay không, tất cả đều phụ thuộc vào khả năng tuyên truyền của cô gái tên Lý Vệ Hồng này rồi
“Ôn Hinh cậu đúng là người tốt" Lý Vệ Hồng cảm động sắp khóc luôn rồi.
Hai người đến lầu hai của nhà họ Ôn, Lý Vệ Hồng về phòng lấy một cái hộp không sau đó đứng ở công đợi, Ôn Hình về nhà, ở phòng bếp tìm tới tìm lui, tìm thấy một bình rượu không làm bằng gốm, sau đó nhanh chóng lấy ra hệ thống, thuần thục bỏ vào bình rất nhiều nguyên liệu, sau đó đậy nắp, lắc đều.
Sau đó ra ngoài rót cho cô một ít, khi rót ra thì mùi thơm phức đập vô mặt, ngửi một cái biết ngay là đồ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Vệ Hồng cẩn thận giữ lấy cái hộp, sợ sẽ lãng phí một chút nào đó.
Đối với Ôn Hinh càng tươi cười rạng rỡ, liên tục bảo đảm rằng sau này sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Ôn Hinh, thấy bộ dạng kích động như vậy chắc sẽ bán sức ra tuyên truyền giúp cô rồi.
Khi Ôn Hinh trở về miệng còn khẽ hát ngâm nga, tay cầm bình nhỏ nhảy nhót trở về nhà.
Buổi chiều ở quân khu có một cuộc họp khen thưởng lớn, Diêm Vệ Trạch sẽ thay mặt trung đoàn của anh lên phát biểu.
Thân hình cao một mét tám năm, quần y màu xanh thẳng tắp, vừa vặn đến không ngờ, eo nhỏ vai rộng, tỉ lệ hoàn mỹ, quần áo ngăn nắp chỉnh tề.
Anh đội mũ quân đội oai hùng đứng trên sân khấu, ánh mắt vô cùng bình tính, dùng lực từ khoang bụng phát ra những âm thanh vang vọng, ánh mắt kiên định liếc nhiền dòng người đen kịt dưới sân khấu, toàn thân lúc nào cũng toát ra khi chất kiên định, không chút sợ hãi, hiện trường một mực im lặng.
Đừng nói là chỉ có các đồng chí nữ mới thấy đẹp trai, ngay cả các chiến sĩ ngồi phía dưới cũng đều thấy đoàn trưởng ma đầu nhà mình rất ngầu.
Sau đó đoàn văn nghệ và nữ bình liền thay nhau biểu diễn văn nghệ.
Diêm Trạch Dương ngồi phía trước, lười biếng ngồi nghe MC trên sân khấu giới thiệu chương trình, cùng với màn biểu diễn ca múa của các nữ binh, một đám quân lính phía dưới hứng phấn đến nỗi cô vũ muốn đứt tay, toàn trường hò hét không ngớt.
Ồn đến nỗi khiên Diêm Trạch Dương cau mày, anh quay đầu lại phía sau liếc nhìn mấy tên la hét to nhất trong đoàn, âm thầm ghi nhớ trong lòng, thật là mất mặt, giống như mấy đời rồi chưa từng thấy con gái vậy! Đợi về đội sẽ thu thập họ, mấy binh lính bị đoàn trưởng ma đầu liếc nhìn một cái liền im lặng như gà, ngoan ngoãn ngồi đó, rắm cũng không dám phát ra một tiếng.
Không phải buổi sáng giao phó người mang đồ tới thì xuống sân khấu anh liền đi về rồi, căn bản không có ở đây lãng phí thời gian. Cuối cùng cũng đợi đến lúc kết thúc, anh lập tức quay người đi về phía hậu đài.
Triệu đoàn trưởng của đoàn văn nghệ thấy Diêm Trạch Dương đi lại, anh cho người xách một bao đồ lớn nặng: “Diêm đoàn trường, cậu tại sao lại để tiểu Hà mang cái này, vỏ này không dễ bóc, sao cậu không nói sớm để tôi nói chị dâu cậu làm xong rồi mang qua cho cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro