Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Phụ nữ (2)

Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên

2024-10-04 09:30:08

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông Hinh tốt xấu gì cũng là người làm qua vị trí phục vụ, khách hàng chính là thượng đế mà, dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm đó là kỹ năng cơ bản phải có của ngành nghề phục vụ, bộ mặt thứ hai được xã hội công nhận, chỉ có thái độ này mới có thể khiến cho đối phương cảm thấy bạn trời sinh vô hại, cuối cùng một phát tất trúng, khiến đối phương cam tâm tình nguyện đem tiền ra tiêu xài....

Làm phục vụ kiếm tiền là việc rất bình thường.

Hôm qua kháng cự với Diêm ma đầu, bây giờ cô đã hối hận rồi, cô là người có chức nghiệp tu dưỡng a.

Hơn nữa, với con mắt nhìn người của cô, người có tính khí như Diêm ma đầu vốn dĩ không khó đối phó, chỉ là lương ở đây thấp quá, một tháng chỉ có ba mươi đồng, cô có chút phiền não, trong lòng buồn phiền cũng không có chút động lực nào, nếu như một tháng kiếm được một nữa tiền phòng thì cô nhất định nhẹ nhàng hạ gục được đối phương.

Làm cho đối phương duy trì được cảm giác thoải mái, sau đó hưởng thụ thành quả từ những gì cô đã bỏ ra.

Còn về khen ngợi của Hà Văn Yên cô vốn dĩ không để ý tới, ở hiện đại loại phục vụ này cũng giống như dây chuyền sản xuất vậy, căn bản không có tác dụng gì, vui vẻ làm tốt bổn phận là được rồi.

Không ngờ rằng, Hà Văn Yên cứ như thế mà lại vô cùng hài lòng, vậy bà ấy nhất định là chưa gặp qua dáng vẻ lúc cô làm công kiếm tiền, vì để mua được bộ mỹ phẩm trên chục nghìn mà bỏ ra bao nhiêu công sức, còn ghi chép lại đầy trên sách.

Có điều, đó chỉ là việc lúc cô túng thiếu nhất không có tiền đóng học phí, sau khi có tiền ai lại muốn phục vụ người khác chứ....

Vừa làm xong nhiệm vụ trở về, chính uỷ Diệp Kiến Chu theo Diêm Trạch Dương vào phòng làm việc.

“Hỏi xem lính tuần tra bọn họ sao mà ra ngoài được? Xem ra nhiệm vụ huấn luyện hai hôm nay quá nhẹ nhàng cho họ rồi.” Diêm Trạch Dương vào phòng làm việc tháo mũ xuống ném lên bàn trà rồi đi đến bàn làm việc ngồi xuống, lấy văn kiện báo cáo trên bàn ra xem.

Chính uỷ ngồi trên ghế sô pha khuyên bảo: “Đem mấy tên trốn ra ngoài phạt hai ngày là được rồi, đều là mấy tên tân binh liều lĩnh, hôm qua nhìn thấy mấy cô lính nữ yêu kiều trong đoàn văn nghệ tên nào tên nấy đều nhìn đến xanh cả mắt, việc này có thể thông cảm được mà, dù gì cũng còn trẻ, nhìn thấy con gái có thể không phấn khích sao? Đâu có giống như anh....”

Diêm Trạch Dương dời mắt khỏi báo cáo ngước đầu lên nhìn Diệp Kiến Chu: “Được a, tư tưởng làm việc của cậu đều dồn hết lên người tôi.”

Anh ta lấy báo cáo đặt trên bàn: “Chỉ có lần này, lần sau không có ngoại lệ!”

Ây? Hôm nay sao mà dễ nói chuyện thế này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Kiến Chu nhìn vào đôi mắt của anh ta, ý muốn thăm dò nói: “Tôi nói này, Diêm Trạch Dương à, theo lý mà nói, tôi là lính thuộc hạ năm đó của ba cậu, cậu phải gọi tôi một tiếng Diệp ca đúng chứ?”

“Là chú.” Diêm Trạch Dương ngẩng đầu liếc mắt thốt lên hai chữ.

“Được được được, chú! Cậu nhìn nữ nhân xung quanh cậu mười bảy mười tám tuổi đều biết mắt mạo lục quang*, rõ ràng biết phạm sai lầm cũng phải tiến về trước, cậu hai mươi sáu tuổi rồi, sao cậu không vội gì vậy? Lính nữ trong đoàn văn nghệ nhiều cô đẹp vậy mà, cậu nhắm mắt chọn đại cũng chọn được một cô không tệ. Cậu nói xem, hành trên đất nhà mà một cọng cậu cũng không nhổ, rốt cuộc cậu muốn tìm người thế nào? Cậu nói cho chú biết, chú làm chính uỷ nhiều năm vậy rồi còn được mấy người chiến hữu còn sống đâu, theo yêu cầu của cậu, làm sao để cậu chọn được mấy người...”

(*Gốc: 眼冒绿光 – Mắt mạo lục quang: ánh sáng xanh trong mắt, mô tả bản chất của ai đó tham lam và ham muốn.)

Diệp Kiến Chu cũng coi như bỏ cuộc rồi, thủ trưởng bận sự vụ không có thời gian quan tâm đến con trai mình, mẹ ruột của tiểu tử này lại không còn, lẽ ra ông ta giúp Trương La cũng là việc nên làm, vốn dĩ cũng không tính là việc, nhưng tiểu tử này yêu cầu quá cao rồi, toàn bộ quân khu, các cô gái trong đoàn văn nghệ đều xuất chúng, ai nấy diện mạo đều xinh đẹp.

Thời gian dài như vậy rồi mà tên tiểu tử này không nhìn trúng được cô nào, người thích anh ta ngược lại có không ít, đáng tiếc đều không theo đuổi được.

Hôm đó ở quân khu anh ta còn gặp được thủ trưởng, thủ trưởng còn đặc biệt xuống xe nói với anh ta: “Tiểu Diệp à, Trạch Dương đứa trẻ đó không còn mẹ, không ai giúp Trương La, cậu để ý trông chừng giúp đỡ nó.”

Diệp Kiến Chu còn có thể nói được gì nữa?

Đây chính là lão thủ trưởng của anh, bất luận thế nào anh cũng phải chăm sóc tốt cho quý tử của ông ấy.

Kết quả....

Khiến anh ta cảm thấy hổ thẹn với sự giao phó của thủ trưởng rồi!

Tên tiểu tử này sao mà không chịu hiểu chứ?

Nhìn thấy con gái sao mà không động lòng a?

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Số ký tự: 0