Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Phụ nữ (3)

Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên

2024-10-04 09:30:08

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lần trước thiên kim của nhà Dương chính uỷ, một cô nương lanh lợi hoạt bát như thế, người ta vừa gặp tiểu Diêm thì vui vẻ phóng khoáng đưa tay: “Chào anh, Diêm đoàn trưởng, ngưỡng mộ đã lâu hôm nay lần đầu tiên gặp mặt quả nhiên bất phàm a.”

Tiểu Diêm cũng bắt tay lại, còn tưởng hai người xem ra có ý rồi a, kết quả, vài ngày sau anh ta hỏi lại, tên tiểu tử này lại nói: “A, cô ta là nữ sao?”

Xém chút nữa làm cho bệnh tim của Diệp Kiến Chu tái phát, người ta là đại cô nương tóc ngắn ngang tai, tư thế hiên ngang, sao mà nói người ta không phải nữ a?

Thông thường anh sẽ nói thế này, để anh nhanh chóng tìm một người, hồi đáp lại anh nhất định là trong đoàn gần đây bận thị sát, không rảnh, học tập kiểm tra tư liệu nên không có thời gian đại loại vậy, có đều hôm nay ngược lại lại im lặng không nói, chỉ sắp xếp lại văn kiện và báo cáo trên bàn.

Thông qua ánh sáng phản chiếu trên bàn làm việc qua khung cửa sổ phía sau, Diệp Kiến Chu không thể không thừa nhận, tên tiểu tử này quả thật có sức hút khiến con gái thích, mặc dù lông cùn tóc ngắn, nhưng ngũ quan rõ ràng, mặt như dao điêu khắc, đôi mày kiếm xếch lên, lông mày sắc sảo, ánh mắt đôi khi hướng nội đôi khi trong sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi không mỏng không dày, những lúc không cười thì lạnh nhạt nghiêm túc, lúc cười lên thì chẳng có mấy ai có thể cưỡng lại được.

Cũng khó trách anh ta yêu cầu cao, nam nhân có ngoại hình tốt như vậy, có bối cảnh, lại có năng lực, con gái bình thường thật sự không xứng, mấy nhà môn đăng hộ đối thì lại không vừa ý được cô nào.

Vì việc này mà khiến cho Diệp Kiến Chu dường như muốn hói lun cả đầu.

Diêm Trạch Dương bên kia thu dọn xong đồ đạc trên bàn giống như trước đặt về lại chổ cũ, bốn góc bàn ngay ngắn chỉnh tề xong mới đưa tay lên xem đồng hồ, đến giờ rồi, lập tức đứng lên, chiều cao hơn một mét tám, vai rộng eo thon, xương cốt rắn chắc, cho dù trong quân doanh đều là vạn dặm khó tìm một thanh niên tốt thế này.

“Hai ngày nay sao cậu về sớm vậy? Không đến nhà ăn ăn sao?” Diệp Kiến Chu thấy anh ta lấy mũ định rời đi, liền vội hỏi một câu, anh ta biết tình hình gia đình của thủ trưởng, Diêm Trạch Dương hoàn toàn không muốn gặp vợ hai của thủ trưởng, mối quan hệ mặc dù không đến nổi bế tắc nhưng cũng không phải rất tốt, thường ngày có thể tránh đều tránh, ăn cơm thì đều ăn ở nhà ăn, tránh không được mới về nhà, nhưng hai ngày nay có chút bất thường, cơm sáng cơm tối đều không đến nhà ăn ăn, đến giờ tan làm thì về, có gì đó không đúng lắm.

“Về ăn cơm thôi.” Hai người rất nhanh đã rời khỏi phòng làm việc, ra khỏi toà nhà phòng làm việc, bên ngoài mấy tên lính vẫn còn bị phạt chạy vòng vòng.

“Lát nữa nhà ăn mở cửa thì bảo họ đi ăn cơm đi.” Diêm đoàn đã mở lời rồi, Diệp Kiến Chu gật gật đầu, vậy là đúng rồi ya, dù gì chung một quân khu, nam nữ ở cách vách tường thì giống như một bầy cừu non bị vây quanh, anh nói xem bầy sói có thể khống chế bản thân không dòm ngó không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng giống như dê gặp được cỏ, có thể không muốn nhìn thêm sao?

Hôm nay chuyện này là do ngắm nhìn nữ binh chọc giận. “Ăn cơm xong thì để họ tiếp tục, tăng thêm huấn luyện, chỉ có kẻ yếu mới bị mật ngọt chết ruồi đánh bại, giỏi lắm!”

Diệp Kiến Chu: .”...” Anh mới tài giỏi a, ngày nào cũng tập luyện như người thép, trong quân doanh có ai đánh lại anh đâu chứ, ngược lại toàn bị anh đánh, nhưng mà tài giỏi thế này mà ngược lại việc tìm một ngừơi phụ nữ a!

Anh còn không bằng tên lính mới, người ta mười tám mười chín tuổi đã biết tìm nữ nhân rồi. .....

Khi Diêm đoàn trưởng trở về, sắp về tới thì thấy có vài người ở cửa, trong đó có Ôn Hinh.

Thấy cô đang nói chuyện vô cùng nhiệt tình với hai người khác: .”... tôi vẫn luôn dùng cái này, rất tốt cho da, bên trong còn có vài loại dược liệu làm trắng, làm trắng chính là làm trắng da giống như tôi nè, tôi vẫn trước giờ vẫn dùng, không chỉ đắp mặt còn có thể dùng đắp toàn thân, cô xem tay của tôi.”

Nói xong thì xắn tay áo lên. Lộ ra cánh tay trắng như tuyết, hai người kia thì thò tay ra mò mò xem thử, trắng mướt mềm mại, mắt nhìn chằm chằm.

“Thật sao, có thể dùng toàn thân sao? Sẽ trắng như cô sao?”

“Được a! Nhưng mà phải dùng liên tục, tôi dùng liên tục, không chỉ trên mặt, tay, những chổ khác đều dùng.” Nói xong thì đột nhiên vén áo lên lộ ra vòng eo xinh đẹp, đường cong quyến rũ, và phần bụng bằng phẳng cho mọi người xem.

Diêm Trạch Dương: “...” Mặt anh ta không biết từ khi nào lại tối sầm lại, người phụ nữ này!

Buổi sáng Ôn Hinh dọn dẹp xong nhà bếp, quét dọn vệ sinh phòng khách xong, lau bàn lau nhà, Hà Văn Yên thích mặc quần áo màu sáng, có lẽ do liên quan đến nghề nghiệp bà ta, thích sạch sẽ, quần áo mặc trên người không dính hạt bụi, vì vậy thường ngày đều do bà ta tự mình giặt tay, có lẽ sợ Ôn Hinh giặc không sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Số ký tự: 0