Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Trắng nõn (1)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
2024-10-04 09:30:08
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ôn Hinh rất sợ giặc quần áo, thời đại này nói chi đến máy giặc, nghe Lý Vệ Hồng nói, bà còn phải dùng chất kiềm để giặc.
Chuyện này khiến cô khó tin được, nhưng chẳng còn cách nào khác, thời đại vật chất thiếu thốn này, xà phòng với bột giặc đối với nơi này đều là thứ xa xỉ, gia đình bình thường đều không có!
Cũng may Diêm gia ở thời đại này cũng coi như gia đình có quyền có thế, ăn mặc ở đồ dùng đều không thiếu, bột giặc cũng không thiếu, nếu không cô thật sự không biết dùng kiềm giặc sẽ ra sao, sau khi giặc xong quần áo của bản thân và Diêm Diệu Diệu, cô đặc biệt dùng tinh dầu dưỡng tay.
Ban ngày Diêm gia hầu như không có người, cô còn có thể ngủ một giấc trưa ngon lành, ngủ một mạch đến hai giờ chiều, ngủ đến khi tự thức giấc, tưởng chừng không thể quá tuyệt vời.
Mãi đến hơn hai giờ, mới bắt đầu ngắm phong cảnh bên tảng đá râm má ở trong vườn, vừa uể oải đập hạt phỉ, đúng, chính là dùng búa đập từng cái một.
Lúc đó còn ném hai hạt vào trong miệng, chưa kể cây tự sinh trưởng hạt thật sự rất ngon, cô nghĩ nghĩ, tăng thêm tốc độ đập được một bát hạt phỉ, sau đó đem đến nhà bếp mở lửa nướng, sau đó dùng cối đá giã nhuyễn, dùng đậu phộng xay và hạt phỉ xay trộn với nước đường làm nhân, nhào nặn thành viên nhỏ, lấy dầu bơ từ trong hệ thống ra.
Thật ra là tự cô thèm ăn, muốn ăn bánh có nhân, cô tuỳ ý làm ba cái nhân, nhân đậu phộng hạt phỉ xay nước đường, nhân thịt gà cải thảo, nhân bột đậu đỏ lòng đỏ trứng.
Lúc cô học cấp ba, kỳ nghỉ đông bà nghỉ hè cô đã từng làm việc tại quán bán đồ ăn sáng gần nhà cô của cô, ông chủ lúc trước là người khá đẹp trai, sau đó tự kinh doanh làm ăn nhỏ, được nghỉ thì Ôn Hinh sẽ phụ làm ở đó, nhân tiện cũng có thể học hỏi một chút cách làm, đối với cô mà nói việc này rất đơn giãn, không có thêm phụ gia của hậu thế sau này ngược lại ăn vào giữ được nguyên vị.
Cô bên này đang vớt trong nồi ra vài cái, nồi còn lại còn đang nấu nồi canh đậu hủ xương sườn nhỏ, cho vào một muỗng hạt nêm hải sản lấy từ trong hệ thống, cho cái này vào trong canh sẽ làm cho đậu hủ đặc biệt tươi non, nước canh cũng sẽ ngon vô cùng.
Vừa đậy nắp lại, bên ngoài cửa sổ nhà bếp đang mở nghe có tiếng người gọi cô: “Ôn Hinh, Ôn Hinh!”
Lý Vệ Hồng đang ở bên cổng tường nhảy tới nhãy lui vẫy tay với cô. Ra khỏi cửa lớn thì nhìn thấy cô ấy đang dẫn hai người lạ mặt đứng ở cửa đợi cô.
“Đây là chị dâu của chỉ đạo viên Lưu, đây là vợ của hậu cần tiểu Tôn, họ muốn hỏi thăm dầu thoa mặt....” Lý Vệ Hồng tỏ ra ngượng ngùng, Ôn Hinh rõ ràng chỉ nói cho mình cô biết, cô nên giữ bí mật, nhưng mà dầu thật sự rất thơm, thoa lên mặt cả ngày vẫn còn thơm, hơn nữa mặt cũng rất dễ chịu, sờ vào cảm giác trơn trơn mịn mịn, có người hỏi nên cô không cẩn thận lỡ miệng nói lộ ra.
Ôn Hinh giây lát chợt hiểu ra, nhìn hai người trước mắt, cô tức khắc lộ ra nụ cười kiểu phục vụ vô hại, giơ tay về phía hai người: “Xin chào, xin chào....”
Hôm nay khởi đầu thuận lợi hay không đều dựa vào hai người này rồi.
Hai người này bị Ôn Hinh làm ngơ ra, nghiêm túc quá rồi, còn bắt tay nữa, có điều cảm thấy cũng không tệ, sau khi bắt tay với Ôn Hinh xong thì cười nói: “Nghe Vệ Hồng nói, dầu thoa mặt cô ấy dùng lấy ở chổ cô? Còn nói đây là phương thuốc trong cung truyền lại cho cô, là thật sao?”
Chị dâu của nhà chỉ đạo viên cái người tóc ngắn ngang tai nói trước.
Cái gì mà phương thuốc của phi tử trong cung?
Đó là lấy từ hệ thống, cô tự tay điều chế, Ôn Hinh không chớp mắt đáp: “Tôi có một bà dì, ngày xưa bà là cung nữ trong cung từng hầu hạ không ít quý nhân....”
Ôn Hinh ba hoa khoác lác* với hai người họ, kết cấu trong sách, để vai phụ này đứng vững trong Diêm gia làm lót đường cho nữ chính mới có nhân vật bà dì trong cung, kết quả bây giờ bị Ôn Hinh lợi dụng triệt để.
*Nguyên văn Thiên hoa loạn truỵ “天花乱坠”: theo truyền thuyết của Trung Quốc, lúc Lương Vũ Đế nghe Vân Quang pháp sư giảng kinh, cảm động trời cao, hoa trời (thiên hoa) dồn dập rơi xuống.
Sau này dùng để hình dung người nói chuyện khéo léo êm tai, nhưng không có căn cứ, nói chuyện không đâu.
Phụ nữ ở thời đại này cũng rất coi trọng vẻ bề ngoài, cho dù không có tiền, nhịn ăn nhịn uống cũng phải mua kem thoa dưỡng da mặt, yêu cái đẹp là bản tính trời sinh của phụ nữ.
Lại thêm đồ trong cung của cô nữa, cái gì mà phi tử, quý phi toàn khoác lác, sau cùng cô lấy đồ ra đưa cho hai người họ thử thoa trên mu bàn tay, lại tự mình làm mẫu cho họ, cô vốn dĩ điều chế cho bản thân dùng nên trên người dĩ nhiên có mùi thơm.
Ôn Hinh rất sợ giặc quần áo, thời đại này nói chi đến máy giặc, nghe Lý Vệ Hồng nói, bà còn phải dùng chất kiềm để giặc.
Chuyện này khiến cô khó tin được, nhưng chẳng còn cách nào khác, thời đại vật chất thiếu thốn này, xà phòng với bột giặc đối với nơi này đều là thứ xa xỉ, gia đình bình thường đều không có!
Cũng may Diêm gia ở thời đại này cũng coi như gia đình có quyền có thế, ăn mặc ở đồ dùng đều không thiếu, bột giặc cũng không thiếu, nếu không cô thật sự không biết dùng kiềm giặc sẽ ra sao, sau khi giặc xong quần áo của bản thân và Diêm Diệu Diệu, cô đặc biệt dùng tinh dầu dưỡng tay.
Ban ngày Diêm gia hầu như không có người, cô còn có thể ngủ một giấc trưa ngon lành, ngủ một mạch đến hai giờ chiều, ngủ đến khi tự thức giấc, tưởng chừng không thể quá tuyệt vời.
Mãi đến hơn hai giờ, mới bắt đầu ngắm phong cảnh bên tảng đá râm má ở trong vườn, vừa uể oải đập hạt phỉ, đúng, chính là dùng búa đập từng cái một.
Lúc đó còn ném hai hạt vào trong miệng, chưa kể cây tự sinh trưởng hạt thật sự rất ngon, cô nghĩ nghĩ, tăng thêm tốc độ đập được một bát hạt phỉ, sau đó đem đến nhà bếp mở lửa nướng, sau đó dùng cối đá giã nhuyễn, dùng đậu phộng xay và hạt phỉ xay trộn với nước đường làm nhân, nhào nặn thành viên nhỏ, lấy dầu bơ từ trong hệ thống ra.
Thật ra là tự cô thèm ăn, muốn ăn bánh có nhân, cô tuỳ ý làm ba cái nhân, nhân đậu phộng hạt phỉ xay nước đường, nhân thịt gà cải thảo, nhân bột đậu đỏ lòng đỏ trứng.
Lúc cô học cấp ba, kỳ nghỉ đông bà nghỉ hè cô đã từng làm việc tại quán bán đồ ăn sáng gần nhà cô của cô, ông chủ lúc trước là người khá đẹp trai, sau đó tự kinh doanh làm ăn nhỏ, được nghỉ thì Ôn Hinh sẽ phụ làm ở đó, nhân tiện cũng có thể học hỏi một chút cách làm, đối với cô mà nói việc này rất đơn giãn, không có thêm phụ gia của hậu thế sau này ngược lại ăn vào giữ được nguyên vị.
Cô bên này đang vớt trong nồi ra vài cái, nồi còn lại còn đang nấu nồi canh đậu hủ xương sườn nhỏ, cho vào một muỗng hạt nêm hải sản lấy từ trong hệ thống, cho cái này vào trong canh sẽ làm cho đậu hủ đặc biệt tươi non, nước canh cũng sẽ ngon vô cùng.
Vừa đậy nắp lại, bên ngoài cửa sổ nhà bếp đang mở nghe có tiếng người gọi cô: “Ôn Hinh, Ôn Hinh!”
Lý Vệ Hồng đang ở bên cổng tường nhảy tới nhãy lui vẫy tay với cô. Ra khỏi cửa lớn thì nhìn thấy cô ấy đang dẫn hai người lạ mặt đứng ở cửa đợi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là chị dâu của chỉ đạo viên Lưu, đây là vợ của hậu cần tiểu Tôn, họ muốn hỏi thăm dầu thoa mặt....” Lý Vệ Hồng tỏ ra ngượng ngùng, Ôn Hinh rõ ràng chỉ nói cho mình cô biết, cô nên giữ bí mật, nhưng mà dầu thật sự rất thơm, thoa lên mặt cả ngày vẫn còn thơm, hơn nữa mặt cũng rất dễ chịu, sờ vào cảm giác trơn trơn mịn mịn, có người hỏi nên cô không cẩn thận lỡ miệng nói lộ ra.
Ôn Hinh giây lát chợt hiểu ra, nhìn hai người trước mắt, cô tức khắc lộ ra nụ cười kiểu phục vụ vô hại, giơ tay về phía hai người: “Xin chào, xin chào....”
Hôm nay khởi đầu thuận lợi hay không đều dựa vào hai người này rồi.
Hai người này bị Ôn Hinh làm ngơ ra, nghiêm túc quá rồi, còn bắt tay nữa, có điều cảm thấy cũng không tệ, sau khi bắt tay với Ôn Hinh xong thì cười nói: “Nghe Vệ Hồng nói, dầu thoa mặt cô ấy dùng lấy ở chổ cô? Còn nói đây là phương thuốc trong cung truyền lại cho cô, là thật sao?”
Chị dâu của nhà chỉ đạo viên cái người tóc ngắn ngang tai nói trước.
Cái gì mà phương thuốc của phi tử trong cung?
Đó là lấy từ hệ thống, cô tự tay điều chế, Ôn Hinh không chớp mắt đáp: “Tôi có một bà dì, ngày xưa bà là cung nữ trong cung từng hầu hạ không ít quý nhân....”
Ôn Hinh ba hoa khoác lác* với hai người họ, kết cấu trong sách, để vai phụ này đứng vững trong Diêm gia làm lót đường cho nữ chính mới có nhân vật bà dì trong cung, kết quả bây giờ bị Ôn Hinh lợi dụng triệt để.
*Nguyên văn Thiên hoa loạn truỵ “天花乱坠”: theo truyền thuyết của Trung Quốc, lúc Lương Vũ Đế nghe Vân Quang pháp sư giảng kinh, cảm động trời cao, hoa trời (thiên hoa) dồn dập rơi xuống.
Sau này dùng để hình dung người nói chuyện khéo léo êm tai, nhưng không có căn cứ, nói chuyện không đâu.
Phụ nữ ở thời đại này cũng rất coi trọng vẻ bề ngoài, cho dù không có tiền, nhịn ăn nhịn uống cũng phải mua kem thoa dưỡng da mặt, yêu cái đẹp là bản tính trời sinh của phụ nữ.
Lại thêm đồ trong cung của cô nữa, cái gì mà phi tử, quý phi toàn khoác lác, sau cùng cô lấy đồ ra đưa cho hai người họ thử thoa trên mu bàn tay, lại tự mình làm mẫu cho họ, cô vốn dĩ điều chế cho bản thân dùng nên trên người dĩ nhiên có mùi thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro