Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Trắng nõn (2)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
2024-10-04 09:30:08
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho họ xem mặt, cánh tay, thậm chí vén quần áo lên lộ ra cơ bụng bằng phẳng trắng tuyết và vòng eo thon gọn, lấy bản thân chứng minh hiệu quả của kem dưỡng này.
Sau cùng họ do dự mua mỗi người hai hộp, Ôn Hinh được như mong muốn kiếm được khoản tiền “hai mươi” đồng, một hộp năm đồng.
Cô cũng âm thầm tính toán, thời đại này một hộp kem trân châu năm đồng cũng không tệ rồi, sợ giá cao hơn nữa không ai dám mua.
Nhìn thấy hai người vui vẻ rời đi, Ôn Hinh cũng thầm tán thưởng mình, cuối cùng cũng có khoản lớn, trong tay có tiền rồi, không uổn công cô tốn nước bọt, với sức mua ở thời đại này, năm đồng bằng với một trăm đồng rồi, sức mua xem như khá lắm rồi.
Lúc cầm tiền trong tay quơ qua quơ lại trông cô giống như chưa thấy qua tiền ở thời đại này vậy, lúc cô chiếu qua chiếu lại tia sáng thì bên cạnh có âm thanh nghiêm túc nói: “Cô thiếu tiền?” Làm cô giật mình.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Diêm Trạch Dương một thân quân phục chỉnh tề, không biết đến bên cạnh cô từ lúc nào, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt trầm lặng chuyên chú dường như còn có chút không vui, anh ta có gì không vui a?
Có khi nào vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ giống như mấy trăm năm chưa thấy qua tiền của mình phá hoại hình tượng phong thuỷ gia môn anh ta?
Ôn Hinh bĩu môi thu tiền lại: “Tôi sao mà không thiếu tiền cho được? Anh cũng không phải không biết tình hình của Ôn gia, tới ở nhà anh trên người tôi không có một phân tiền....”
Giả vờ gì chứ?
Anh ta muốn đối phó Ôn gia, khẳng định anh ta sớm đã xem qua gia thế Ôn gia, có lẻ gia sản cũng điều tra qua một lần, muốn từ từ tính sổ, vì thế lúc còn ở Ôn gia tình hình ra sao anh ta cũng không phải không biết, từ nhỏ không sống cùng phu thê Ôn gia, giống như đứa con hoang vứt cho người khác nuôi dưỡng, mới vừa đón về một tháng thì trở thành cừu non thế tội cho Ôn gia.
Có tiền hay không còn không phải rõ rành rành như chí rận trên đầu trọc.
Cô nói xong Diêm ma đầu vốn biểu cảm không vui thể hiện rõ, sau đó phút chốc từ từ biến đổi bình thường lại.
Ôn Hinh theo anh ta về lại trong sân, trong phòng đang phảng phất mùi bánh nhân hạt phỉ, Ôn Hinh đúng lúc đi vào nhà bếp, liền mang canh rót vào.
Chưa bao lâu, Diêm ma đầu trên lầu đi xuống, trong tay cầm vật gì giống như quyển nhật ký, nhìn thấy cô thì lấy trong quyển sách ra một xấp tiền đưa cho Ôn Hinh.
Ôn Hinh đứng hình ngơ ra, đây....
“Không phải thiếu tiền sao?” Anh ta nhìn cô một cái: “Cầm đi, mua đồ ăn vặt ăn đi, coi như đây là tiền trợ cấp đưa trước cho cô.”
Trợ cấp chính là tiền lương sao?
Được biết tiền trợ cấp đoàn trưởng một tháng của anh ta cũng phải một trăm tám, ít thì cũng phải một trăm, nghe nói bán sức cũng phải đến ba nghìn?
Ôn Hinh bây giờ đang nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên là thiếu tiền rồi, cô thấy kẹp giữa ngón tay thon dài mười tờ mười đồng tiền giấy, ít nhiều gì cũng nên cẩn thận một chút, dù sao cô vốn chỉ định ở đây một tháng, bây giờ lại nhận của người ta ba tháng lương dự kiến, việc này cũng không tốt lắm...
“Không, không cần đâu, Diêm đoàn trưởng.” Cô cầm tiền trong tay cô nhét vào lại tay anh ta, vừa nhét vừa nói: “Tôi ở đây không tiêu bao nhiêu tiền, không cần đến....”
Ôn Hinh sống ở hiện đại quen rồi, tay chạm tay không cảm thấy gì khác lạ, nhưng ở thời đại này mà nói, nắm tay là hành động thân mật, cô lại không biết lôi lôi kéo kéo tay anh ta, đùn đẩy tiền.
Cái tay nhỏ nhắn nắm lấy mu bàn tay anh ta, vừa mềm vừa trơn, làn da giống như ngọc chi ngưng đọng, đúng thật là ngón tay ngòi bút, cổ tay như củ sen trắng, Diêm Trạch Dương còn chưa bị phụ nữ nắm tay qua thế này lần nào.
Anh hừ một tiếng, liếc nhìn cô một cái, không động thanh sắc rút tay lại.
Hở?
Mắt Ôn Hinh còn nhìn chằm chằm tiền, lúc từ chối đẩy tiền về còn muốn nói, đẩy đi, đẩy đi, đẩy thêm hai cái nữa cô sẽ thuận thế mà nhận lấy, nhưng vừa chuẩn bị nhận lấy thì đối phương không đẩy nữa, cô không nỡ nhìn số tiền đó trả về lại kẹp vào trong sách, nhất thời hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Cô mở to mắt nhìn tờ 100 đồng, đang bị đại ma đầu Diêm kẹp giữa các ngón tay thon dài, rồi đặt trở về trong quyển sách, và một chồng chi phiếu.
“Uh, vậy…” trong lòng cũng thấy gấp gáp hơn, vô thức giơ cánh tay đặt lên bàn tay đang cầm tiền của anh, cũng không biết làm thế nào để rút về, cũng không biết phải làm gì.
Nhưng trong nháy mắt ngón tay đặt trên khủy tay của anh, sự chú ý của cô nhanh chóng dời từ những tờ tiền sang phần cơ bắp rắn chắc của anh sau lớp vải mỏng kia, haiz...chính là cái loại cảm giác “vẻ đẹp của sức mạnh”, làm cho cô không thể nào kìm chế được mà bóp bóp hai cái.
Trời ạ! Xúc cảm bùng nổ! Thậm chí trong khoảnh khắc chạm đến khủy tay của anh, chạm được phần cơ bắp của cánh tay, thực sự có thể cảm nhận được là vô cùng săn chắc.
Ôn Hinh chỉ chạm được bên ngoài da, thì đã biết người này đã luyện tập rất lâu, độ đàn hồi vô cùng tốt, cho nên, cơ bản chỉ cần chạm vào cánh tay đại khái cũng đã biết sức khỏe, thể năng của một người, cũng với...
...
Cho họ xem mặt, cánh tay, thậm chí vén quần áo lên lộ ra cơ bụng bằng phẳng trắng tuyết và vòng eo thon gọn, lấy bản thân chứng minh hiệu quả của kem dưỡng này.
Sau cùng họ do dự mua mỗi người hai hộp, Ôn Hinh được như mong muốn kiếm được khoản tiền “hai mươi” đồng, một hộp năm đồng.
Cô cũng âm thầm tính toán, thời đại này một hộp kem trân châu năm đồng cũng không tệ rồi, sợ giá cao hơn nữa không ai dám mua.
Nhìn thấy hai người vui vẻ rời đi, Ôn Hinh cũng thầm tán thưởng mình, cuối cùng cũng có khoản lớn, trong tay có tiền rồi, không uổn công cô tốn nước bọt, với sức mua ở thời đại này, năm đồng bằng với một trăm đồng rồi, sức mua xem như khá lắm rồi.
Lúc cầm tiền trong tay quơ qua quơ lại trông cô giống như chưa thấy qua tiền ở thời đại này vậy, lúc cô chiếu qua chiếu lại tia sáng thì bên cạnh có âm thanh nghiêm túc nói: “Cô thiếu tiền?” Làm cô giật mình.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Diêm Trạch Dương một thân quân phục chỉnh tề, không biết đến bên cạnh cô từ lúc nào, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt trầm lặng chuyên chú dường như còn có chút không vui, anh ta có gì không vui a?
Có khi nào vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ giống như mấy trăm năm chưa thấy qua tiền của mình phá hoại hình tượng phong thuỷ gia môn anh ta?
Ôn Hinh bĩu môi thu tiền lại: “Tôi sao mà không thiếu tiền cho được? Anh cũng không phải không biết tình hình của Ôn gia, tới ở nhà anh trên người tôi không có một phân tiền....”
Giả vờ gì chứ?
Anh ta muốn đối phó Ôn gia, khẳng định anh ta sớm đã xem qua gia thế Ôn gia, có lẻ gia sản cũng điều tra qua một lần, muốn từ từ tính sổ, vì thế lúc còn ở Ôn gia tình hình ra sao anh ta cũng không phải không biết, từ nhỏ không sống cùng phu thê Ôn gia, giống như đứa con hoang vứt cho người khác nuôi dưỡng, mới vừa đón về một tháng thì trở thành cừu non thế tội cho Ôn gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có tiền hay không còn không phải rõ rành rành như chí rận trên đầu trọc.
Cô nói xong Diêm ma đầu vốn biểu cảm không vui thể hiện rõ, sau đó phút chốc từ từ biến đổi bình thường lại.
Ôn Hinh theo anh ta về lại trong sân, trong phòng đang phảng phất mùi bánh nhân hạt phỉ, Ôn Hinh đúng lúc đi vào nhà bếp, liền mang canh rót vào.
Chưa bao lâu, Diêm ma đầu trên lầu đi xuống, trong tay cầm vật gì giống như quyển nhật ký, nhìn thấy cô thì lấy trong quyển sách ra một xấp tiền đưa cho Ôn Hinh.
Ôn Hinh đứng hình ngơ ra, đây....
“Không phải thiếu tiền sao?” Anh ta nhìn cô một cái: “Cầm đi, mua đồ ăn vặt ăn đi, coi như đây là tiền trợ cấp đưa trước cho cô.”
Trợ cấp chính là tiền lương sao?
Được biết tiền trợ cấp đoàn trưởng một tháng của anh ta cũng phải một trăm tám, ít thì cũng phải một trăm, nghe nói bán sức cũng phải đến ba nghìn?
Ôn Hinh bây giờ đang nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên là thiếu tiền rồi, cô thấy kẹp giữa ngón tay thon dài mười tờ mười đồng tiền giấy, ít nhiều gì cũng nên cẩn thận một chút, dù sao cô vốn chỉ định ở đây một tháng, bây giờ lại nhận của người ta ba tháng lương dự kiến, việc này cũng không tốt lắm...
“Không, không cần đâu, Diêm đoàn trưởng.” Cô cầm tiền trong tay cô nhét vào lại tay anh ta, vừa nhét vừa nói: “Tôi ở đây không tiêu bao nhiêu tiền, không cần đến....”
Ôn Hinh sống ở hiện đại quen rồi, tay chạm tay không cảm thấy gì khác lạ, nhưng ở thời đại này mà nói, nắm tay là hành động thân mật, cô lại không biết lôi lôi kéo kéo tay anh ta, đùn đẩy tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái tay nhỏ nhắn nắm lấy mu bàn tay anh ta, vừa mềm vừa trơn, làn da giống như ngọc chi ngưng đọng, đúng thật là ngón tay ngòi bút, cổ tay như củ sen trắng, Diêm Trạch Dương còn chưa bị phụ nữ nắm tay qua thế này lần nào.
Anh hừ một tiếng, liếc nhìn cô một cái, không động thanh sắc rút tay lại.
Hở?
Mắt Ôn Hinh còn nhìn chằm chằm tiền, lúc từ chối đẩy tiền về còn muốn nói, đẩy đi, đẩy đi, đẩy thêm hai cái nữa cô sẽ thuận thế mà nhận lấy, nhưng vừa chuẩn bị nhận lấy thì đối phương không đẩy nữa, cô không nỡ nhìn số tiền đó trả về lại kẹp vào trong sách, nhất thời hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Cô mở to mắt nhìn tờ 100 đồng, đang bị đại ma đầu Diêm kẹp giữa các ngón tay thon dài, rồi đặt trở về trong quyển sách, và một chồng chi phiếu.
“Uh, vậy…” trong lòng cũng thấy gấp gáp hơn, vô thức giơ cánh tay đặt lên bàn tay đang cầm tiền của anh, cũng không biết làm thế nào để rút về, cũng không biết phải làm gì.
Nhưng trong nháy mắt ngón tay đặt trên khủy tay của anh, sự chú ý của cô nhanh chóng dời từ những tờ tiền sang phần cơ bắp rắn chắc của anh sau lớp vải mỏng kia, haiz...chính là cái loại cảm giác “vẻ đẹp của sức mạnh”, làm cho cô không thể nào kìm chế được mà bóp bóp hai cái.
Trời ạ! Xúc cảm bùng nổ! Thậm chí trong khoảnh khắc chạm đến khủy tay của anh, chạm được phần cơ bắp của cánh tay, thực sự có thể cảm nhận được là vô cùng săn chắc.
Ôn Hinh chỉ chạm được bên ngoài da, thì đã biết người này đã luyện tập rất lâu, độ đàn hồi vô cùng tốt, cho nên, cơ bản chỉ cần chạm vào cánh tay đại khái cũng đã biết sức khỏe, thể năng của một người, cũng với...
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro