Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Lộc ăn (1)

Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên

2024-10-04 09:30:08

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Liên quan đến các nhóm đó, chủ yếu là dựa vào các bữa ăn, thì sẽ giống như thợ trang điểm vậy, vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu được gương mặt bạn là tự nhiên hay là đã qua chỉnh sửa, ba phần sân năm phần mắt tỉ lệ như thế nào, chỗ nào phát thì tốt, chỗ nào là thiếu hụt.

Massage cũng vậy, tình trạng cơ thể như thế nào, vị trí nào, huyệt vị nào không thông, cơ thể có khu vực nào hoặc vị trí nào có bệnh, trong đầu đều nắm rõ, mát xa cơ thể cũng có phân loại, cái này là cao cấp, cái này là hàng loại hai, cái này, không được....

Theo như lời nói của thợ chụp ảnh, thêm vào ảnh hôm qua cô nhìn thấy dáng vóc của Diêm đại ma đầu...cùng với độ cứng rắn và lực lưỡng của phần cơ bắp vừa mới chạm vào ban nãy, cô cũng có thể khẳng định, anh chính là loại kia mà thợ chụp ảnh đã nói, có thể trong một giây thực hiện được ba lần hích đất...thể chất chạy bằng mô tơ điện.

Nói tóm lại là phần thể chất vô cùng tốt!

Vô cùng rắn chắc!

Nghĩ đến đây, gương mặt cô cũng đỏ bừng mà rút bàn tay từ trên cánh tay anh về, chỉ là ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi cơ thể anh, cảm thấy cơ thể hoàn mỹ như vậy, kêu cô mát xa miễn phí cũng không vấn đề gì...

Diêm Trạch Dương ở trong quân đội nhiều năm, con người cũng đã được dưỡng thành cho dù là trong lòng đang sấm chớp rền vang, thì gương mặt cũng không hề có biểu hiện gì, hiện tại chính là một phòng thủ nam nữ cực kỳ lớn, Ôn Hinh kéo chiếc đồng hồ của anh rất tự nhiên, đương nhiên anh cũng sẽ không để lộ ra biểu hiện gì không được tự nhiên hơn cô, cô đẩy 2 lần, sau đó anh cũng nhân tiện rút tay về, nhưng, sau đó cô lại giơ tay đặt lên phần cánh tay của anh.

Lúc phần bắp tay bị Ôn Hinh chạm đến, phần bắp thịt trên cánh tay anh lập tức bị căng cứng, toàn thân cũng cứng ngắc, nhưng Diêm đại ma đầu là ai cơ chứ, xử lý nét mặt không hề để lộ ra một chút chấn động nào, thậm chí anh còn liếc nhìn Ôn Hinh.

Cũng không hề nghĩ đến cô còn dám bóp phần cơ bắp của anh, bóp hai cái thì đã thấy gương mặt xinh đẹp để lộ ra nét mặt mênh mông như sóng nước, sợ hãi mà rút tay về, còn trộm đưa mắt liếc nhìn cơ thể anh, cô không hề biết độ nhạy cảm đối với ánh nhìn của người khác đối với người trong quân đội mà nói là vô mạnh mẽ, anh phải vô cùng kiềm chế một sự xao động khó hiểu nào đó ở trong lòng cùng với việc cơ ngực bị kích thích.

Tùy ý cầm một ít tiền và chi phiếu cho cô: “Cầm đi, chi phiếu nhiều quá, tôi dùng không hết!”

Ôn Hinh cảm thấy hơi ngại, nhưng ngay lúc này cũng không dám làm nũng nữa, nhỡ anh lấy tiền lại thì làm sao, vì thế đỏ mặt cũng phải nhận lấy: “Vậy cũng được, cảm ơn đội trưởng Diêm.”

Trong tay cầm phần chi phiếu của anh đưa, trong lòng Ôn Hinh rất vui vẻ, cô ngẩng mặt nơ nụ cười xinh đẹp nhìn anh như đang nói anh chính là ông thần tài, gương mặt tươi cười không hề giống với nụ cười thương mại bình thường đối với khách hàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêm Trạch Dương đương nhiên rất được yêu thích, nhưng từ trong xương tủy của anh đều là sự kiêu ngạo, trong ánh mắt của vị con trời này, có lẽ rất nhiều người cũng không thể lọt vào mắt anh, hơn nữa với thân phận của anh, ở trong cái niên đại vẫn chưa mở cửa hội nhập này, cũng không có mấy người dám bày tỏ trước mặt anh, càng không có mấy ai dám động tay động chân với anh...

Anh ho một tiếng, lập tức khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng, tránh né việc đến gần cô, liếc nhìn nụ cười nịnh nọt của cô, lạnh lùng hỏi: “Bóc hạt dẻ xong chưa?”

Nụ cười trên gương mặt Ôn Hinh lập tức cứng nhắc: “Hehe!” cô cười khan “Sắp rồi sắp rồi!.”

Sau đó vội chuyển đề tài: “Tối nay làm bánh bơ hạt dẻ, đợi lát nữa dì về sẽ ăn cơm, à...có cần tôi đem cơm lên lầu cho anh không?”

Ôn Hinh vẫn còn sợ trận nôn hôm qua, ăn cơm cũng phải đưa lên, chớp mắt một cái đã chủ động nhắc đến việc đem cơm lên lầu, săn sóc như một người phục vụ.

Có tiền có thể thôi thúc được ma quỷ, lên lầu thôi thì đã làm sao?

Nhưng sau sự việc xảy ra vào hôm qua, cô không biết được là có thể lên trên được nữa hay không.

Diêm ma đầu thở một hơi, có lẽ đang suy nghĩ gì đó, liếc nhìn cô, rồi xoay người bước đi.

Này! Ghi chép của vị đại thiếu gia này cũng lớn thật, tính tình cũng không tốt!

Từ sáng đến tối hết việc này việc kia, kiêu ngạo chiều chuộng lại khó làm!

Đối với loại người này nếu không phải Ôn Hinh đã làm trong ngành phục vụ đã lâu, thật sự không thể nào chịu đựng nổi, cũng vì anh vừa mới cho mình tiền, nếu là lúc khác, cô cũng sẽ không sẵn lòng hầu hạ đâu đấy!

Thu tầm mắt về, lập tức xem số tiền và chi phiếu cầm trong tay, cô còn chưa từng thấy chi phiếu của niên đại này, cầm một tờ lên xem thử, Diêm đại ma đầu đưa cho cô hình như là phiếu vải, con gái cần nhiều nhất chính là phiếu vải, có thể mua được vải vóc, thật sự tốt quá, quần áo chắp vá cũ kỹ của cô thực sự không đủ dùng, cô cũng không dám đến soi gương, ai kêu cô một xu cũng không có chứ!

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Số ký tự: 0