Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Lộc ăn (2)

Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên

2024-10-04 09:30:08

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khi Diêm Trạch Dương lên lầu, vô ý liếc sang bên kia, đã nhìn thấy Ôn Hinh nhìn tờ giấy bạc trong tay, vô cùng vui vẻ tràn đầy sức sống mà trở về phòng, trong miệng còn ngâm lời bài hát gì đó vô cùng kì lạ, mặc dù khinh thường, nhưng với một người làm trong quân đội, khả năng nghe phải vô cùng xuất sắc, rõ ràng đã nghe cô ngâm: “Có tiền rồi là có tiền rồi, không biết tiêu như thế nào đây...”

Đội trưởng Diêm: “...” nghe đến khóe miệng cũng co rút lại, chân dài sải bước lên lâu.

....

Buổi tối Hà Văn Yên ngồi xe của Diêm Vệ Quốc về nhà, lúc đó Ôn Hinh đang xào thịt, nhà họ Diêm cùng nhau ăn cơm.

Diêm Vệ Quốc lại tiếp tục khen Ôn Hinh.

Cô làm nhân bánh thực sự rất ngon, hơn nữa cũng rất chú ý đến khẩu vị của mỗi người trong nhà họ Diêm, bánh đậu đỏ trứng muối là Diệu Diệu và Hà Văn Yên thích ăn, nhân bơ hạt phỉ cả nhà đều thích ăn, bánh cải trắng thịt gà cả cha con nhà họ Diêm cùng thích như nhau, đặc biệt là Diêm đại ma đầu, gần như là ăn nhiều nhất.

Canh đậu hũ sườn non cũng không còn thừa chút nào, canh vô cùng ngon, đậu hũ tươi non, ngay cả sườn non cũng được hầm rất mềm, bỏ vào miệng là tan ra.

Với tài nghệ nấu ăn như thế này Diêm Vệ Quốc hết sức khen ngợi, Hà Văn Yên cũng gật đầu, nói món cháo của tối nay cũng không tệ, nhưng mà hơi ít.

Ôn Hinh hơi chột dạ, thực chất món cháo là do buổi trưa cô làm xong ăn không hết, còn ba chén cô bỏ vào tủ lạnh, buổi tối lấy ra nấu lại, thực sự mùa hè ăn một bát cháo lạnh cũng rất kích thích vị giác, vừa khéo cô có xào hạt phỉ và vụn đậu phộng, cô cho thêm một ít mật đường, sau đó làm nên món sốt dầu thơm ngào ngạt, một chén cho thêm hai muỗng lên trên mặt trang trí.

Cô cũng không biết là Hà Văn Yên sẽ thích vị này, sốt dầu nóng nóng cùng với vụn hạt thơm thơm, còn có vị ngọt của mật đường, khuấy đều lên làm cho cảm nhận về bát cháo cũng khác biệt.

Ngay cả Diêm Diệu Diệu cũng ăn hơn nữa chén, miệng vẫn luôn không ngừng muốn thêm nữa, ăn không đủ.

Khi Ôn Hinh đọc sách, còn cho rằng nữ chính ở trong nhà họ Diêm rất bị ngột ngạt, nam chính trong sách cũng được miêu tả là lạnh như băng, không hề có chút dịu dàng nào, tác giả miêu tả s việc tái hôn trong một gia đình dẫn đến hàng loạt các mâu thuẫn giữa các mối quan hệ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng sau khi Ôn Hinh xuyên qua thì lại phát hiện, thực tế cũng không hề có loại quan hệ khó sống chung như vậy, Diêm Vệ Quốc là một người xem trọng đại cuộc, nhưng ông đối xử với người bên cạnh rất là hòa nhã, cũng không hề keo kiệt các lời khen ngợi, Hà Văn Yên mặc dù đúng là một người rất mưu tính, nhưng bà vẫn có thể xem là một người trong sạch, cũng không tùy tiện vuốt mặt không nể mũi, xem như là cũng dễ sống chung.

Cuối cùng là Diêm Trạch Dương, mặc dù là một con rùa hết sức khó chịu, bản thân cung nhiều thói xấu, cũng tương đối khá hầu hạ, nhưng, không thể nào sánh được với vẻ đẹp của người này! Hơn nữa ra tay cũng rất phóng khoáng!!! Chỉ cần 2 diều này, cô cũng có thể nhẫn nhịn thêm 3 tháng nữa.

Dù sao buổi chiều cũng vừa cho cô tiền và chi phiếu, có lẽ anh cũng có chút đồng cảm với hoàn cảnh của mình ở nhà họ Ôn, chắc là thế, làm rõ ràng có được không hả, cô cũng là người bị hại đó!

Làm sao lại lấy lỗi lầm của nhà họ Ôn, để cô gánh hết chứ?

Nhìn từ điều này có thể thấy, Diêm đại ma đầu vẫn bị hận thù che mắt, đánh mất lí trí, vẫn còn có thể kêu cứu chứ!

“Đồng chí tiểu Ôn, phần nhân bánh này con làm rất ngon!” thái độ của Diêm Vệ Quốc rất dịu dàng mà nói với cô.

“Chú Diêm, nếu chú thích ăn, trong tủ lạnh vẫn còn thịt bò, tối mai sẽ làm bánh nhân thịt bò cho chú nhé? Đảm bảo vỏ bánh mỏng nhân dày, ngọt nhưng không ngấy, ẩm mềm vừa đủ, tay nghề của con chính là học được từ bà dì, còn chưa có làm qua cho người khác ăn, chỉ có ở Nhật là có thôi, người bình thường cũng chưa từng được ăn đâu.” Ôn Hinh cười nói.

“Ồ! Vậy ta phải nếm thử tay nghề của con mới được, tối mai...quyết định vậy đi, ngày mai ta về sẽ nếm thử, haha!” Diêm Vệ Quốc nghiêng đầu nói với Hà Văn Yên: “Vị cháu gái họ hàng này của em, tay nghề thật sự không hề đơn giản!”

Hà Văn Yên mỉm cười gật đầu: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều sống ở nhà của bà dì, học cũng được rất nhiều điều.”

Bà đối với Ôn Hinh vô cùng hài lòng, trước khi Ôn Hinh đến, Diêm Vệ Quốc rất bận, thường xuyên đi sớm về muộn, thời gian hai người ngồi chung một bàn ăn cũng rất ít, Diêm Vệ Quốc đối xử với bà cũng khá lạnh nhạt, Diêm Diệu Diệu nhìn thấy bà liền trốn, ở bên ngoài bà được xem trọng, về đến ngôi nhà này, có cảm thụ như thế nào chỉ có bản thân bà biết được.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]

Số ký tự: 0