Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Khoa trưởng (1)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
2024-10-04 09:30:08
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ sau khi Ôn Hinh đến, chỉ ngắn ngủi ba bốn ngày, Diêm Vệ Quốc về nhà cũng được 2 lần, một nhà cùng nhau ăn cơm, tình cảm cũng khắng khít hơn nhiều, mặc dù Diêm Trạch Dương vẫn không hề quan tâm đến bà, nhưng ít nhất cũng không còn kiểu không xem ai ra gì như trước, Diêm Diệu Diệu cũng không còn sợ bà như trước nữa.
Trong bữa cơm cha con hai người họ thường xuyên vắng, mà thân phận của Hà Văn Yên cũng không có cách nào hàn gắn mối liên hệ giữa 2 người, nhưng thật kì lạ, từ sau khi một người ngoài như Ôn Hinh bước vào, mối quan hệ trên bàn cơm cũng trở nên ấm áp hơn trước, thậm chí có đôi lúc còn trò chuyện vài câu, có lẽ món ăn ngon sẽ làm cho con người có một loại cảm giác hạnh phúc, người cũng sẽ tràn ngập cảm giác được hưởng lộc, thật sự cũng rất khó nói nên lời.
Ôn Hinh cố ý nói như thế, đương nhiên cô có thể nhìn ra được sự quan tâm của Hà Văn Yên đối với Diêm Vệ Quốc, muốn ông có thể thường xuyên về nhà ăn cơm, Hà Văn Yên tự nhiên cũng sẽ vui vẻ, như vậy mức độ hảo cảm mới được tăng cao, cô cũng không hề làm không công, Hà Văn Yên cảm kích cô, vậy thì những ngày cô ở nhà họ Diêm mới nhiều hơn, dù sao ở trong nhà cũng có 2 phần thống trị, một bên là “Hà” một bên là “Ma đầu”, cô không hề muốn đắc tội với bên nào cả?
Trong lòng cô không ngừng nhẩm tính, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy đại ma đầu đang từ từ nhai thức ăn trong miệng, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Ôn Hinh: “À...” cô cười ha hả, sau đó rụt cổ về không dám nói thêm gì nữa.
“Làm sao mặt bị cháy nắng rồi này, chị dâu chị phải quý trọng bản thân, bình thường phải bảo dưỡng da của mình nhiều hơn.” Ôn Hinh từ trong túi lấy ra một cái hộp, bên trên có chữ viết bằng tay chỉ có cô ấy mới hiểu, thật ra đây là chữ hoa oải hương giản thể, là tinh dầu hoa oải hương mà cô ấy chiết xuất ra.
Dưới hành lang dài để cho mọi người thường hóng mát của khu quân đội, có một vài người đang ở đây tán gẫu vây xem, Ôn Hinh nhẹ nhàng chấm một chút tinh dầu lên ngón tay bôi lên gương mặt đang đỏ bừng của người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
“Ôn Hinh mùi này nồng quá, Lý Vệ Hồng che mũi.
Ôn Hinh không cho là thế, Hoa Oải Hương chính là mùi hương này, cô ấy thản nhiên nói: “đây là dầu thảo mộc mà tôi làm ra, rất tốt cho việc bị cháy nắng, dùng nó để ngâm nước tắm cũng rất tốt.”
Những người khác tò mò nhìn hướng vào khuôn mặt của người đó, ở vùng da đỏ sau khi được bôi dầu, sáng lên, người phụ nữ mặc áo ngắn tay với khuôn mặt bị cháy nắng cũng nói: “cái thứ này bôi lên mặt thật sự rất dễ chịu, không ngứa rát, lần này tôi cùng chồng về quê, mẹ chồng tôi quyết bắt tôi ra đồng làm nông, làm mặt tôi bị phơi nắng, bà ấy chính là nhìn tôi không thuận mắt mà.”
Người bên cạnh nói: “Ai yo, đều giống nhau, có được mấy điều tốt đâu, sau này hạn chế về thôi.”
"Tôi cũng nghĩ như vậy" cô ấy oán trách một câu, quay đầu thu dọn túi của mình cười nói với Ôn Hinh: “cảm ơn em nhé, cũng mai em có dầu thuốc này, nếu không thì cháy da mất.”
"Không có gì, chị dâu giữa em với chị cần gì khách sáo thế, chuyện nhỏ thôi" Ôn Hinh cũng cười đáp lại, vui vẻ đặt túi sang một bên, cô ấy dựa vào công thức học được từ bà cô "người trong cung" vừa bán vừa tặng dầu thoa mặt cho không ít người trong đại viện, trong thời gian rất ngắn đã trở nên quen mặt.
Ôn Hinh kể ra một mạch phương pháp bảo dưỡng, dù sao thì nhan sắc và làn da của cô ấy ở đây, ai nhìn cũng đều ngưỡng mộ, gương mặt nhỏ của cô ấy, ngay cả lỗ chân lông nhỏ cũng không có, trắng mịn màng.
Tất nhiên làm sao có thể nhìn thấy lỗ chân lông được, những người này làm sao biết được cái công phu bảo dưỡng da của cô ấy đối với bản thân, dù sao nàng cũng xuất thân từ nghệ thuật, nhất định phải chú ý hơn người bình thường.
Hơn nữa, những thứ cô ấy sử dụng đều là từ hệ thống sản xuất ra, thức ăn của cô ấy cũng là tinh hoa do hệ thống chiết xuất, cùng là một phân lượng, một chén của người khác ăn một nửa là cặn bã, còn tinh hoa mà cô ấy ăn thì lại gấp đôi người khác, không có cặn bã.
Đây chính là bảo dưỡng bản thân từ bên trong đến bên ngoài, mới có thể có được trạng thái của cô ấy như hiện tại, tất nhiên chiết xuất từ thực vật tự nhiên giúp thu nhỏ lỗ chân lông thì cô ấy phải dùng hàng ngày.
Bất luận phụ nữ dù xấu đến đâu cũng đều yêu cái đẹp, ai mà không muốn có được một làn da trắng sáng như Ôn Hinh, cái này không so sánh thì thôi, nếu so sánh người của Ôn Hinh trắng như một mảnh sành sứ tinh xảo, còn những người kia giống như chậu đất nung, trong lòng có chút hụt hẫng, tự nhiên thì không có cách nào, nhưng hiện tại biết được cô ấy luôn dùng cái thứ này, còn là từ trong cung truyền ra ngoài, đương nhiên không nói hai lời muốn mua dùng thử, trắng lên một bậc cũng được a.
Từ sau khi Ôn Hinh đến, chỉ ngắn ngủi ba bốn ngày, Diêm Vệ Quốc về nhà cũng được 2 lần, một nhà cùng nhau ăn cơm, tình cảm cũng khắng khít hơn nhiều, mặc dù Diêm Trạch Dương vẫn không hề quan tâm đến bà, nhưng ít nhất cũng không còn kiểu không xem ai ra gì như trước, Diêm Diệu Diệu cũng không còn sợ bà như trước nữa.
Trong bữa cơm cha con hai người họ thường xuyên vắng, mà thân phận của Hà Văn Yên cũng không có cách nào hàn gắn mối liên hệ giữa 2 người, nhưng thật kì lạ, từ sau khi một người ngoài như Ôn Hinh bước vào, mối quan hệ trên bàn cơm cũng trở nên ấm áp hơn trước, thậm chí có đôi lúc còn trò chuyện vài câu, có lẽ món ăn ngon sẽ làm cho con người có một loại cảm giác hạnh phúc, người cũng sẽ tràn ngập cảm giác được hưởng lộc, thật sự cũng rất khó nói nên lời.
Ôn Hinh cố ý nói như thế, đương nhiên cô có thể nhìn ra được sự quan tâm của Hà Văn Yên đối với Diêm Vệ Quốc, muốn ông có thể thường xuyên về nhà ăn cơm, Hà Văn Yên tự nhiên cũng sẽ vui vẻ, như vậy mức độ hảo cảm mới được tăng cao, cô cũng không hề làm không công, Hà Văn Yên cảm kích cô, vậy thì những ngày cô ở nhà họ Diêm mới nhiều hơn, dù sao ở trong nhà cũng có 2 phần thống trị, một bên là “Hà” một bên là “Ma đầu”, cô không hề muốn đắc tội với bên nào cả?
Trong lòng cô không ngừng nhẩm tính, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy đại ma đầu đang từ từ nhai thức ăn trong miệng, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Ôn Hinh: “À...” cô cười ha hả, sau đó rụt cổ về không dám nói thêm gì nữa.
“Làm sao mặt bị cháy nắng rồi này, chị dâu chị phải quý trọng bản thân, bình thường phải bảo dưỡng da của mình nhiều hơn.” Ôn Hinh từ trong túi lấy ra một cái hộp, bên trên có chữ viết bằng tay chỉ có cô ấy mới hiểu, thật ra đây là chữ hoa oải hương giản thể, là tinh dầu hoa oải hương mà cô ấy chiết xuất ra.
Dưới hành lang dài để cho mọi người thường hóng mát của khu quân đội, có một vài người đang ở đây tán gẫu vây xem, Ôn Hinh nhẹ nhàng chấm một chút tinh dầu lên ngón tay bôi lên gương mặt đang đỏ bừng của người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
“Ôn Hinh mùi này nồng quá, Lý Vệ Hồng che mũi.
Ôn Hinh không cho là thế, Hoa Oải Hương chính là mùi hương này, cô ấy thản nhiên nói: “đây là dầu thảo mộc mà tôi làm ra, rất tốt cho việc bị cháy nắng, dùng nó để ngâm nước tắm cũng rất tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác tò mò nhìn hướng vào khuôn mặt của người đó, ở vùng da đỏ sau khi được bôi dầu, sáng lên, người phụ nữ mặc áo ngắn tay với khuôn mặt bị cháy nắng cũng nói: “cái thứ này bôi lên mặt thật sự rất dễ chịu, không ngứa rát, lần này tôi cùng chồng về quê, mẹ chồng tôi quyết bắt tôi ra đồng làm nông, làm mặt tôi bị phơi nắng, bà ấy chính là nhìn tôi không thuận mắt mà.”
Người bên cạnh nói: “Ai yo, đều giống nhau, có được mấy điều tốt đâu, sau này hạn chế về thôi.”
"Tôi cũng nghĩ như vậy" cô ấy oán trách một câu, quay đầu thu dọn túi của mình cười nói với Ôn Hinh: “cảm ơn em nhé, cũng mai em có dầu thuốc này, nếu không thì cháy da mất.”
"Không có gì, chị dâu giữa em với chị cần gì khách sáo thế, chuyện nhỏ thôi" Ôn Hinh cũng cười đáp lại, vui vẻ đặt túi sang một bên, cô ấy dựa vào công thức học được từ bà cô "người trong cung" vừa bán vừa tặng dầu thoa mặt cho không ít người trong đại viện, trong thời gian rất ngắn đã trở nên quen mặt.
Ôn Hinh kể ra một mạch phương pháp bảo dưỡng, dù sao thì nhan sắc và làn da của cô ấy ở đây, ai nhìn cũng đều ngưỡng mộ, gương mặt nhỏ của cô ấy, ngay cả lỗ chân lông nhỏ cũng không có, trắng mịn màng.
Tất nhiên làm sao có thể nhìn thấy lỗ chân lông được, những người này làm sao biết được cái công phu bảo dưỡng da của cô ấy đối với bản thân, dù sao nàng cũng xuất thân từ nghệ thuật, nhất định phải chú ý hơn người bình thường.
Hơn nữa, những thứ cô ấy sử dụng đều là từ hệ thống sản xuất ra, thức ăn của cô ấy cũng là tinh hoa do hệ thống chiết xuất, cùng là một phân lượng, một chén của người khác ăn một nửa là cặn bã, còn tinh hoa mà cô ấy ăn thì lại gấp đôi người khác, không có cặn bã.
Đây chính là bảo dưỡng bản thân từ bên trong đến bên ngoài, mới có thể có được trạng thái của cô ấy như hiện tại, tất nhiên chiết xuất từ thực vật tự nhiên giúp thu nhỏ lỗ chân lông thì cô ấy phải dùng hàng ngày.
Bất luận phụ nữ dù xấu đến đâu cũng đều yêu cái đẹp, ai mà không muốn có được một làn da trắng sáng như Ôn Hinh, cái này không so sánh thì thôi, nếu so sánh người của Ôn Hinh trắng như một mảnh sành sứ tinh xảo, còn những người kia giống như chậu đất nung, trong lòng có chút hụt hẫng, tự nhiên thì không có cách nào, nhưng hiện tại biết được cô ấy luôn dùng cái thứ này, còn là từ trong cung truyền ra ngoài, đương nhiên không nói hai lời muốn mua dùng thử, trắng lên một bậc cũng được a.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro