[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Quán Lạ Giữa Đêm
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
2024-07-19 10:21:57
Nhưng nhìn vào số tuổi thọ đáng thương của mình, nếu từ chối thì có thể nàng sẽ bị mắc kẹt ở đây.
Cái nào cũng chết, Tô Noãn Noãn nghiến răng nhắm mắt, lựa chọn chấp nhận.
Kết quả một giây sau nàng đã xuất hiện ở một nơi xa lạ. Chung quanh đều là tường thành vừa cao vừa đỏ, không gian tối đen như mực.
Tô Noãn Noãn: ...
Bà nội cha mày, cũng không đến mức đột ngột như vậy chứ.
Giờ phút này nàng đang ở trong một chiếc xe đẩy nhỏ lưu động.
Mặc dù vào thời kỳ tận thế nàng đã nấu rất nhiều món ăn để no bụng, nhưng hiện tại đột nhiên bắt nàng suy nghĩ khiến nàng không nhớ ra gì.
Sau khi xem xét những nguyên vật liệu ở trong cửa hàng của hệ thống, nàng đột nhiên có ý tưởng.
Nàng quyết định đặt mua một đống nguyên liệu nấu ăn.
Bởi vì không có tiền nên nàng sẽ dùng giá trị tuổi thọ để khấu trừ.
Nếu lát nữa nàng không kiếm lại được, có thể nàng sẽ chớt thẳng cẳng ngay tại chỗ.
Theo thứ tự là lên men bột mì, sau khi trộn nhân thịt rồi thì Tô Noãn Noãn nhẹ nhàng trải bánh thịt bò lên tấm sắt.
Để bột mì dính dầu rồi nhồi bột.
Trong nháy mắt miếng bánh đã phát ra âm thanh xèo xèo.
Nhân thịt chín chậm hơn một chút, nàng đứng ngay bên cạnh để canh.
Nướng bánh phải nắm chắc độ lửa, kém một giây thôi thì mùi vị sẽ hoàn toàn khác biệt, vỏ bánh phải mềm mại và nhân thịt bò tươi nhất mới ngon.
Sau khi chiên một mặt xong, Tô Noãn Noãn lại lật sang mặt khác, mùi dầu nhàn nhạt bay ra ngoài.
Nàng vừa nước bánh vừa nhỏ giọng than thở: "Biết trước thế này thì mình đã không chấp nhận nhiệm vụ bây giờ rồi, đêm hôm khuya khoắt làm sao có người đến ăn bánh nhân thịt được cơ chứ?."
Cùng lúc đó.
Trong hoàng cung.
Vua của nước Phong Chi, Phong Thiên Cửu đang phê duyệt tấu chương, trước mặt y là một bàn thức ăn tinh tế ngon miệng nhưng y chỉ nếm có một miếng.
Vẻ mặt của thái giám bên cạnh rất ưu sầu, lão hỏi cung nữ bên cạnh mình: "Dạo gần đây Ngự thiện phòng vẫn chưa nghiên cứu ra món ăn mà thánh thượng muốn ăn sao?"
“Đã 5 ngày rồi thánh thượng không ăn uống đàng hoàng, còn tiếp tục như vậy nữa thì long thể sẽ bị tổn hại mất.”
Trước đó không lâu, Phong Thiên Cửu đột nhiên bị một căn bệnh lạ là chán ăn, y không muốn ăn gì cả song các thái y bắt mạch xong nói rằng cơ thể của y vẫn khỏe mạnh như thường.
Nếu là người bình thường thì thôi, nhưng hoàng đế của một nước không ăn gì được thì đây chắc chắn là chuyện lớn được ưu tiên nhất hàng đầu.
Điều này khiến cho người trong cung sầu muốn chết, Ngự thiện phòng ngày nào cũng tăng ca để nghiên cứu ra những món ăn mới.
Nhưng không món nào có thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế.
Tuy nhiên vào đúng lúc này, đột nhiên một mùi thơm nhàn nhạt bay vào trong cung.
Phong Thiên Cửu đang phê duyệt tấu chương chợt dừng lại, đó là mùi hương mà y chưa từng ngửi qua.
“Mùi gì vậy?”
"Ai đang nấu ăn à?"
Mấy ngày nay không có hứng ăn gì, giờ đây y đột nhiên có hứng trở lại.
Thái giám già kinh hãi: “Giờ này rồi mà còn ai đang nấu cơm thế, không biết đã tới giờ giới nghiêm rồi sao?"
Lão vừa định tự đề nghị để bản thân đi giải quyết thì thấy Phong Thiên Cửu đột nhiên đứng lên, vẻ mặt có chút vội vàng.
“Không cần.”
“Người đâu, thay quần áo cho trẫm, trẫm sẽ tự mình đi xem.”
Phong Thiên Cửu gấp đến nỗi y thậm chí còn không kêu cung nữ bên cạnh mặc quần áo cho mình, tự phủ thêm áo choàng rồi bước nhanh đi ra ngoài.
Thấy thế, thái giám già vội vàng xua tay, một đám người ở phía sau hoảng sợ đuổi theo.
Đi theo mùi hương kia, Phong Thiên Cửu băng qua cửa cung hẻm nhỏ, cuối cùng đi tới một đại viện hẻo lánh bên cạnh lãnh cung, y trợn tròn mắt khi nhìn thấy Tô Noãn Noãn đang bày quán ở đó.
Thái giám già hít sâu một hơi khí lạnh: "Này, này, cô gái này từ đâu tới vậy?"
“Bệ hạ hãy cẩn thận, lỡ như nàng ta là thích khách thì không tốt, để lão nô gọi Ngự lâm quân tới.”
Vì thế, dù cho Phong Thiên Cửu có bị mùi thơm kia thu hút thì y cũng chỉ có thể đứng tại chỗ cố nhịn xuống. Y nhìn chằm chằm động tác của Tô Noãn Noãn mà không chớp mắt lấy một lần, sợ một giây sau nàng sẽ biến mất.
Chỉ thấy trong cửa sổ xe nhỏ trong suốt là người con gái với vẻ ngoài thanh tú, mặc dù có thể nhìn thấy loáng thoáng được chút non nớt ở trên nét mặt nhưng đã có thể nhìn ra vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành của nàng sau này.
Tô Noãn Noãn hồn nhiên không hề nhận ra có người đang ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm, nàng đặt chiếc bánh thịt bò vào trong ‘Hộp giữ nhiệt’ đặc chế ở bên cạnh rồi bắt đầu làm mẻ tiếp theo.
Hộp giữ nhiệt này là hàng ở trong cửa hàng hệ thống, để nguyên liệu nấu ăn ở bên trong có thể giữ được nhiệt độ ổn định, hơn nữa hương vị sẽ luôn được duy trì ở thời điểm hoàn hảo nhất.
Cái nào cũng chết, Tô Noãn Noãn nghiến răng nhắm mắt, lựa chọn chấp nhận.
Kết quả một giây sau nàng đã xuất hiện ở một nơi xa lạ. Chung quanh đều là tường thành vừa cao vừa đỏ, không gian tối đen như mực.
Tô Noãn Noãn: ...
Bà nội cha mày, cũng không đến mức đột ngột như vậy chứ.
Giờ phút này nàng đang ở trong một chiếc xe đẩy nhỏ lưu động.
Mặc dù vào thời kỳ tận thế nàng đã nấu rất nhiều món ăn để no bụng, nhưng hiện tại đột nhiên bắt nàng suy nghĩ khiến nàng không nhớ ra gì.
Sau khi xem xét những nguyên vật liệu ở trong cửa hàng của hệ thống, nàng đột nhiên có ý tưởng.
Nàng quyết định đặt mua một đống nguyên liệu nấu ăn.
Bởi vì không có tiền nên nàng sẽ dùng giá trị tuổi thọ để khấu trừ.
Nếu lát nữa nàng không kiếm lại được, có thể nàng sẽ chớt thẳng cẳng ngay tại chỗ.
Theo thứ tự là lên men bột mì, sau khi trộn nhân thịt rồi thì Tô Noãn Noãn nhẹ nhàng trải bánh thịt bò lên tấm sắt.
Để bột mì dính dầu rồi nhồi bột.
Trong nháy mắt miếng bánh đã phát ra âm thanh xèo xèo.
Nhân thịt chín chậm hơn một chút, nàng đứng ngay bên cạnh để canh.
Nướng bánh phải nắm chắc độ lửa, kém một giây thôi thì mùi vị sẽ hoàn toàn khác biệt, vỏ bánh phải mềm mại và nhân thịt bò tươi nhất mới ngon.
Sau khi chiên một mặt xong, Tô Noãn Noãn lại lật sang mặt khác, mùi dầu nhàn nhạt bay ra ngoài.
Nàng vừa nước bánh vừa nhỏ giọng than thở: "Biết trước thế này thì mình đã không chấp nhận nhiệm vụ bây giờ rồi, đêm hôm khuya khoắt làm sao có người đến ăn bánh nhân thịt được cơ chứ?."
Cùng lúc đó.
Trong hoàng cung.
Vua của nước Phong Chi, Phong Thiên Cửu đang phê duyệt tấu chương, trước mặt y là một bàn thức ăn tinh tế ngon miệng nhưng y chỉ nếm có một miếng.
Vẻ mặt của thái giám bên cạnh rất ưu sầu, lão hỏi cung nữ bên cạnh mình: "Dạo gần đây Ngự thiện phòng vẫn chưa nghiên cứu ra món ăn mà thánh thượng muốn ăn sao?"
“Đã 5 ngày rồi thánh thượng không ăn uống đàng hoàng, còn tiếp tục như vậy nữa thì long thể sẽ bị tổn hại mất.”
Trước đó không lâu, Phong Thiên Cửu đột nhiên bị một căn bệnh lạ là chán ăn, y không muốn ăn gì cả song các thái y bắt mạch xong nói rằng cơ thể của y vẫn khỏe mạnh như thường.
Nếu là người bình thường thì thôi, nhưng hoàng đế của một nước không ăn gì được thì đây chắc chắn là chuyện lớn được ưu tiên nhất hàng đầu.
Điều này khiến cho người trong cung sầu muốn chết, Ngự thiện phòng ngày nào cũng tăng ca để nghiên cứu ra những món ăn mới.
Nhưng không món nào có thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế.
Tuy nhiên vào đúng lúc này, đột nhiên một mùi thơm nhàn nhạt bay vào trong cung.
Phong Thiên Cửu đang phê duyệt tấu chương chợt dừng lại, đó là mùi hương mà y chưa từng ngửi qua.
“Mùi gì vậy?”
"Ai đang nấu ăn à?"
Mấy ngày nay không có hứng ăn gì, giờ đây y đột nhiên có hứng trở lại.
Thái giám già kinh hãi: “Giờ này rồi mà còn ai đang nấu cơm thế, không biết đã tới giờ giới nghiêm rồi sao?"
Lão vừa định tự đề nghị để bản thân đi giải quyết thì thấy Phong Thiên Cửu đột nhiên đứng lên, vẻ mặt có chút vội vàng.
“Không cần.”
“Người đâu, thay quần áo cho trẫm, trẫm sẽ tự mình đi xem.”
Phong Thiên Cửu gấp đến nỗi y thậm chí còn không kêu cung nữ bên cạnh mặc quần áo cho mình, tự phủ thêm áo choàng rồi bước nhanh đi ra ngoài.
Thấy thế, thái giám già vội vàng xua tay, một đám người ở phía sau hoảng sợ đuổi theo.
Đi theo mùi hương kia, Phong Thiên Cửu băng qua cửa cung hẻm nhỏ, cuối cùng đi tới một đại viện hẻo lánh bên cạnh lãnh cung, y trợn tròn mắt khi nhìn thấy Tô Noãn Noãn đang bày quán ở đó.
Thái giám già hít sâu một hơi khí lạnh: "Này, này, cô gái này từ đâu tới vậy?"
“Bệ hạ hãy cẩn thận, lỡ như nàng ta là thích khách thì không tốt, để lão nô gọi Ngự lâm quân tới.”
Vì thế, dù cho Phong Thiên Cửu có bị mùi thơm kia thu hút thì y cũng chỉ có thể đứng tại chỗ cố nhịn xuống. Y nhìn chằm chằm động tác của Tô Noãn Noãn mà không chớp mắt lấy một lần, sợ một giây sau nàng sẽ biến mất.
Chỉ thấy trong cửa sổ xe nhỏ trong suốt là người con gái với vẻ ngoài thanh tú, mặc dù có thể nhìn thấy loáng thoáng được chút non nớt ở trên nét mặt nhưng đã có thể nhìn ra vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành của nàng sau này.
Tô Noãn Noãn hồn nhiên không hề nhận ra có người đang ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm, nàng đặt chiếc bánh thịt bò vào trong ‘Hộp giữ nhiệt’ đặc chế ở bên cạnh rồi bắt đầu làm mẻ tiếp theo.
Hộp giữ nhiệt này là hàng ở trong cửa hàng hệ thống, để nguyên liệu nấu ăn ở bên trong có thể giữ được nhiệt độ ổn định, hơn nữa hương vị sẽ luôn được duy trì ở thời điểm hoàn hảo nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro