[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Tám Lần
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
2024-07-19 10:21:57
Tô Noãn Noãn sống lại rồi.
Nàng sống lại ở một thế giới cổ đại hư cấu.
Ba ngày trước khi nàng vừa mới đến đây, lúc mở mắt ra đã có 5-6 người vây quanh nàng, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng.
Rất nhanh, nàng đã hiểu ra đây là lần sống lại thứ 8 của mình.
8 lần tái sinh, méo có lần nào tốt đẹp cả. Hoặc là thiên kim phá sản, còn không thì là bia đỡ đạn đâm đầu vào chỗ chết, thậm chí kiếp trước còn là thời tận tế zombie!
Tuy rằng trải nghiệm khác nhau nhưng kết quả lại như nhau: Đều là chết không được tử tế!!!!!
Cuối cùng nàng cũng sụp đổ, không còn đấu tranh với số phận nữa.
Chết thì chết vậy!
Có những người tưởng như đã chết nhưng thực ra vẫn còn sống.
Nhìn những ngôi nhà tranh đổ nát, dột nát xung quanh, lòng nàng như tro tàn.
Haizz, lần này chắc cũng chẳng phải gia đình tốt gì rồi.
“Bộp” một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt, Tô Noãn Noãn mở to mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp.
“Noãn Noãn, nhìn mẹ, con vẫn thấy khó chịu à?”
"Là lỗi của mẹ, lẽ ra mẹ không nên đưa con cho nhà giàu kia, sau này mẹ sẽ không vậy nữa."
"Chỉ cần tốt cho con, bảo mẹ làm gì cũng được.”
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói lời xin lỗi, những người đàn ông xung quanh cũng tỏ ra lo lắng và đỏ hoe mắt.
Mấy người anh em nói giúp vào: “Đúng vậy em gái, mẹ cũng vì thật sự muốn tốt cho em thôi. Em tuyệt đối đừng hận mẹ nhé.”
Tô Noãn Noãn tiếp thu ký ức nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Tô Noãn Noãn, là một thiếu nữ 13 tuổi.
Không giống như mấy loại văn máu cún, “nàng” có cha mẹ và 5 người anh trai rất yêu thương cưng chìu.
Ông nội từng làm quan trong triều đình nhưng bị vu oan và đưa đến vùng hoang vu sung quân, sau lại bởi vì trầm cảm mà trở bệnh nặng, đến giờ vẫn còn nằm ở trên giường. Bà nội thường xuyên chăm sóc ông.
Ở nơi đồng không mông quạnh như này, trên đất trồng rau rất khó khăn nên gia đình chỉ có thể ra ngoài làm thuê để kiếm tiền phụ thêm thu nhập cho gia đình. Hiện giờ là năm thiên tai, tuy rằng mỗi ngày không đủ ăn nhưng bọn họ vẫn cố gắng hết sức để làm hài lòng nguyên chủ.
Dù bản thân có đói thì cũng sẽ để “nàng” được ăn no.
Vừa khéo có một gia đình giàu có muốn nguyên chủ làm con của họ, mẹ nguyên chủ sợ “nàng” chết đói nên đã đồng ý.
Không ngờ lại bị nguyên chủ hiểu lầm, cho rằng mình bị bỏ rơi, trong cơn tức giận đã nhảy xuống sông tự sát.
Tô Noãn Noãn lặng lẽ thở dài, thương xót tấm lòng của các bậc cha mẹ trên đời.
“Mẹ, con không trách mẹ.”
“Lúc ấy con không hiểu chuyện, bây giờ con đã hiểu rồi, cha làm thế là vì muốn tốt cho con.”
Hai câu nói thẳng thừng khiến cho Lâm Uyển Nhu cảm động rơi nước mắt, cha của nàng đỏ mắt đẩy bả vai nàng: "Được rồi, đứa nhỏ đã không sao rồi, bà đừng khóc nữa.”
“Noãn Noãn à, chắc con đói rồi, để cha lấy cháo cho con ăn nhé.”
Ông bưng cháo đã nấu sẵn lên trên bàn, cẩn thận múc một muỗng.
Ông thổi nguội rồi đút cho Tô Noãn Noãn. Một người đàn ông trung niên rắn rỏi hơn 50 tuổi sửng sốt khi thấy mắt nàng đỏ hoe.
Tô Noãn Noãn chợt ngẩn người khi nhìn thấy bát cháo trắng kia.
Cháo trắng ở chỗ nàng rất đắt nên thường bọn họ chỉ có thể ăn chút khoai tây rẻ tiền để đỡ đói. Phỏng chừng một bát cháo này phải bằng tiền cả nhà bọn họ kiếm được trong một tháng.
Nếm thử một ngụm, Tô Noãn Noãn cảm thấy lòng mình chua xót.
Ngoại trừ việc nghèo khó, đây là thế giới hạnh phúc nhất mà nàng được tái sinh vào.
Nếu như có thể, nàng thật sự muốn cho những người yêu thương mình có cuộc sống tốt đẹp.
[Ting!]
[Chúc mừng ký chủ thức tỉnh hệ thống thiết lập gian hàng!]
Có âm thanh điện tử vang lên trong đầu, Tô Noãn Noãn cố ý chờ bảy người đi ra ngoài rồi mới cẩn thận nghiên cứu.
Một lúc sau, nàng hiểu được hệ thống này có chức năng gì.
Hệ thống sẽ định kỳ giao nhiệm vụ cho nàng, lựa chọn địa điểm bày quán bán đồ một cách ngẫu nhiên, nếu như nàng nhận và hoàn thành nhiệm vụ thì nàng có thể đạt được phần thưởng là số điểm tích lũy tương ứng, nàng có thể kéo dài thời gian mình sống ở thế giới này.
Nếu nàng từ chối...
Nàng sẽ mất tuổi thọ.
Tô Noãn Noãn:...
Chơi lớn đến vậy à?
Nhưng nghe rất thú vị, vừa hay nàng đang muốn một cơ hội kiếm tiền thay đổi cuộc sống hiện tại.
Hơn nữa điều đáng nhắc tới chính là, dị năng đọc được suy nghĩ của người khác, thứ mà nàng đã lấy được vào ngày tận thế của kiếp trước thế mà vẫn được giữ lại một cách thần kỳ.
Đây sẽ là một trợ lực lớn cho nàng.
Rất nhanh, Tô Noãn Noãn lập tức nhận được nhiệm vụ thứ nhất do hệ thống đưa ra.
[Phát hành nhiệm vụ dừng ngẫu nhiên]
[Địa điểm: Hoàng cung của nước Phong Chi]
[Thời gian làm mới nhiệm vụ còn lại 3 tiếng]
Nó nói gì thế?
Nó kêu nàng bày quán ở trong hoàng cung, nó chê mình sống lâu quá đúng không?
Không phải còn chưa vào được thì nàng đã bị Cẩm Y Vệ coi là thích khách rồi xử tử ngay tại chỗ sao?
Nàng sống lại ở một thế giới cổ đại hư cấu.
Ba ngày trước khi nàng vừa mới đến đây, lúc mở mắt ra đã có 5-6 người vây quanh nàng, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng.
Rất nhanh, nàng đã hiểu ra đây là lần sống lại thứ 8 của mình.
8 lần tái sinh, méo có lần nào tốt đẹp cả. Hoặc là thiên kim phá sản, còn không thì là bia đỡ đạn đâm đầu vào chỗ chết, thậm chí kiếp trước còn là thời tận tế zombie!
Tuy rằng trải nghiệm khác nhau nhưng kết quả lại như nhau: Đều là chết không được tử tế!!!!!
Cuối cùng nàng cũng sụp đổ, không còn đấu tranh với số phận nữa.
Chết thì chết vậy!
Có những người tưởng như đã chết nhưng thực ra vẫn còn sống.
Nhìn những ngôi nhà tranh đổ nát, dột nát xung quanh, lòng nàng như tro tàn.
Haizz, lần này chắc cũng chẳng phải gia đình tốt gì rồi.
“Bộp” một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt, Tô Noãn Noãn mở to mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp.
“Noãn Noãn, nhìn mẹ, con vẫn thấy khó chịu à?”
"Là lỗi của mẹ, lẽ ra mẹ không nên đưa con cho nhà giàu kia, sau này mẹ sẽ không vậy nữa."
"Chỉ cần tốt cho con, bảo mẹ làm gì cũng được.”
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói lời xin lỗi, những người đàn ông xung quanh cũng tỏ ra lo lắng và đỏ hoe mắt.
Mấy người anh em nói giúp vào: “Đúng vậy em gái, mẹ cũng vì thật sự muốn tốt cho em thôi. Em tuyệt đối đừng hận mẹ nhé.”
Tô Noãn Noãn tiếp thu ký ức nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Tô Noãn Noãn, là một thiếu nữ 13 tuổi.
Không giống như mấy loại văn máu cún, “nàng” có cha mẹ và 5 người anh trai rất yêu thương cưng chìu.
Ông nội từng làm quan trong triều đình nhưng bị vu oan và đưa đến vùng hoang vu sung quân, sau lại bởi vì trầm cảm mà trở bệnh nặng, đến giờ vẫn còn nằm ở trên giường. Bà nội thường xuyên chăm sóc ông.
Ở nơi đồng không mông quạnh như này, trên đất trồng rau rất khó khăn nên gia đình chỉ có thể ra ngoài làm thuê để kiếm tiền phụ thêm thu nhập cho gia đình. Hiện giờ là năm thiên tai, tuy rằng mỗi ngày không đủ ăn nhưng bọn họ vẫn cố gắng hết sức để làm hài lòng nguyên chủ.
Dù bản thân có đói thì cũng sẽ để “nàng” được ăn no.
Vừa khéo có một gia đình giàu có muốn nguyên chủ làm con của họ, mẹ nguyên chủ sợ “nàng” chết đói nên đã đồng ý.
Không ngờ lại bị nguyên chủ hiểu lầm, cho rằng mình bị bỏ rơi, trong cơn tức giận đã nhảy xuống sông tự sát.
Tô Noãn Noãn lặng lẽ thở dài, thương xót tấm lòng của các bậc cha mẹ trên đời.
“Mẹ, con không trách mẹ.”
“Lúc ấy con không hiểu chuyện, bây giờ con đã hiểu rồi, cha làm thế là vì muốn tốt cho con.”
Hai câu nói thẳng thừng khiến cho Lâm Uyển Nhu cảm động rơi nước mắt, cha của nàng đỏ mắt đẩy bả vai nàng: "Được rồi, đứa nhỏ đã không sao rồi, bà đừng khóc nữa.”
“Noãn Noãn à, chắc con đói rồi, để cha lấy cháo cho con ăn nhé.”
Ông bưng cháo đã nấu sẵn lên trên bàn, cẩn thận múc một muỗng.
Ông thổi nguội rồi đút cho Tô Noãn Noãn. Một người đàn ông trung niên rắn rỏi hơn 50 tuổi sửng sốt khi thấy mắt nàng đỏ hoe.
Tô Noãn Noãn chợt ngẩn người khi nhìn thấy bát cháo trắng kia.
Cháo trắng ở chỗ nàng rất đắt nên thường bọn họ chỉ có thể ăn chút khoai tây rẻ tiền để đỡ đói. Phỏng chừng một bát cháo này phải bằng tiền cả nhà bọn họ kiếm được trong một tháng.
Nếm thử một ngụm, Tô Noãn Noãn cảm thấy lòng mình chua xót.
Ngoại trừ việc nghèo khó, đây là thế giới hạnh phúc nhất mà nàng được tái sinh vào.
Nếu như có thể, nàng thật sự muốn cho những người yêu thương mình có cuộc sống tốt đẹp.
[Ting!]
[Chúc mừng ký chủ thức tỉnh hệ thống thiết lập gian hàng!]
Có âm thanh điện tử vang lên trong đầu, Tô Noãn Noãn cố ý chờ bảy người đi ra ngoài rồi mới cẩn thận nghiên cứu.
Một lúc sau, nàng hiểu được hệ thống này có chức năng gì.
Hệ thống sẽ định kỳ giao nhiệm vụ cho nàng, lựa chọn địa điểm bày quán bán đồ một cách ngẫu nhiên, nếu như nàng nhận và hoàn thành nhiệm vụ thì nàng có thể đạt được phần thưởng là số điểm tích lũy tương ứng, nàng có thể kéo dài thời gian mình sống ở thế giới này.
Nếu nàng từ chối...
Nàng sẽ mất tuổi thọ.
Tô Noãn Noãn:...
Chơi lớn đến vậy à?
Nhưng nghe rất thú vị, vừa hay nàng đang muốn một cơ hội kiếm tiền thay đổi cuộc sống hiện tại.
Hơn nữa điều đáng nhắc tới chính là, dị năng đọc được suy nghĩ của người khác, thứ mà nàng đã lấy được vào ngày tận thế của kiếp trước thế mà vẫn được giữ lại một cách thần kỳ.
Đây sẽ là một trợ lực lớn cho nàng.
Rất nhanh, Tô Noãn Noãn lập tức nhận được nhiệm vụ thứ nhất do hệ thống đưa ra.
[Phát hành nhiệm vụ dừng ngẫu nhiên]
[Địa điểm: Hoàng cung của nước Phong Chi]
[Thời gian làm mới nhiệm vụ còn lại 3 tiếng]
Nó nói gì thế?
Nó kêu nàng bày quán ở trong hoàng cung, nó chê mình sống lâu quá đúng không?
Không phải còn chưa vào được thì nàng đã bị Cẩm Y Vệ coi là thích khách rồi xử tử ngay tại chỗ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro